Chương 1118: Cứ thế rời đi?
Những người có mặt ở đây nghe xong cảm thấy rất có lý, trong nháy mắt dư luận đã thiên về phía Hoài Âm Hầu phủ.
Lúc trước mấy vị phu nhân vênh mặt hất hàm với Nhị phu nhân và Thích thị vì nghĩ mình cao hơn bọn họ một bậc, giờ phút này chỉ cảm thấy trong lòng run sợ.
Vốn dĩ các nàng không phải người có thân phận quá lớn, suy nghĩ không đủ sâu rộng, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến mức không biết trời cao đất dày, trắng trợn đến gây chuyện vào này Cố Vân Đông khai trương cửa hàng.
Nhưng bây giờ biết Vĩnh Gia quận chúa thế mà lại có quan hệ thân thiết với Hoài Âm Hầu phủ như vậy, hơn nữa nàng tỉ mỉ nói mấy câu, chẳng những Nghi trưởng công chúa giúp các nàng nói chuyện, mà ngay cả Tạ thị luôn để mắt trên đỉnh đầu cũng ra mặt, càng không nói đến những ngươi có thân phận tôn quý khác cũng gật đầu tán thành.
Sắc mặt mấy người này trắng bệch, cực kỳ hối hận vì lúc đó đã nâng cao đạp thấp. Ý định ban đầu của các nàng chỉ là làm lớn chuyên này lên để Lỗ vương phi hôm nay đến đây nhìn thấy thái độ bọn họ, sau đó có thể bấu víu vào Lỗ Vương phủ.
Nhưng mà bây giờ……MAyy dich
Mấy người không khỏi lùi về phía sau một bước, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt sâu hun hút của Cố Vân Đông dừng ở trên người các nàng.
“Các ngươi nghe thấy chưa? Chuyện không có chứng cớ, các ngươi nói nhảm thì thôi đi, còn kéo tới quấy rầy khách quý vào ngày đại hỉ của Tân Minh Các chúng ta, nói xằng nói xiên, đây rõ ràng là không để ta vào mắt, không coi Tân Minh Các ra gì. Một khi đã như vậy, bây giờ mời các ngươi lập tức cút ngay, từ nay về sau, Tân Minh Các sẽ không chào đón các ngươi.”
Lời này vừa trực tiếp lại dứt khoát, sắc mặt bọn họ thay đổi.
Các nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt khinh thường của những người bên cạnh, bọn họ xấu hổ vô cùng, vội vàng nói hai tiếng xin lỗi với Cố Vân Đông, xoay người định bỏ chạy.
Nhưng lúc này ba tầng trong ngoài Gia Cốc Viên đã có rất nhiều người bao vây, các nàng muốn chạy ra ngoài cũng vô cùng gian gian.
Đặc biệt là còn có những ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ, khiến các nàng cảm giác lưng mình như bị kim chích.
Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không thể lấy lòng Lỗ Vương phi, mà ngay cả bản thân cũng mất hết mặt mũi, không dám ra cửa.
Cố Vân Đông lạnh lùng liếc nhìn, mấy người này vừa xấu xa vừa ngu xuẩn, nói miệng còn chưa đủ, lại còn muốn động thủ.
Bị như vậy cũng xứng đáng.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía đám đông đứng bên ngoài, trong lòng có chút tiếc nuối thở dài một hơi.
Bên chỗ mẹ chồng nàng dâu Lỗ Vương phi đã không còn ai nữa.
Sao chưa gì đã đi rồi? Sao lại không ra đối mặt một chút?
Thế tử phi Lỗ Vương phủ cũng suy nghĩ về vấn đề này, nàng đi đằng sau Lỗ Vương phi, vội vàng đi ra cửa, vừa đi vừa không cam lòng hỏi: “Mẫu phi, chúng ta cứ rời đi như vậy à?”
“Không thì sao? Chẳng lẽ qua đó cãi nhau với Cố Vân Đông? Ngươi có thể cãi lại nàng ta sao? Bây giờ trưởng công chúa đang đứng về phía các nàng, hơn nữa phần lớn những phu nhân đã từng qua lại với Thiệu Âm cũng thay đổi suy nghĩ rồi. Hơn nữa Tạ thị và chúng ta không hợp nhau, chúng ta chỉ có hai người, kể cả chúng ta không để ý đến thân phận, thì ngươi cảm thấy chúng ta có thể tranh cãi với bọn họ như mấy người đàn bà đanh đá sao?” MAyy dich
Bọn họ không giống với Cố Vân Đông, nha đầu thối kia đến từ nông thôn, cho dù bây giờ đã là quận chúa, thì nàng ta vẫn giống như lúc trước, không hề bận tâm, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, không chịu thiệt dù chỉ một chút, cũng không cần phải duy trì mặt mũi.
Loại người này chẳng khác gì lưu manh, bà ta thân là Vương phi, lại đi tranh giành, cãi cọ với nàng ta chỉ khiến mình càng thêm mất mặt, càng bị người khác xem thường.
Huống chi, những lời Cố Vân Đông nói…… Đâu có lời nào không hợp lý?
Thế tử phi mím môi, vẫn cảm thấy không nên cứ rời đi như vậy.
Các nàng bỏ đi giữa chừng, người ta cho rằng các nàng sợ Cố Vân Đông thì sao, mặt mũi Lỗ Vương phủ để ở đâu?
Lỗ Vương phi lại không muốn giải thích nhiều, bà ta không có cách nào phản bác lại câu hỏi của Cố Vân Đông và Tạ thị, càng không thể nào ba phải, thừa nhận Cố Vân Đông nói có lý.
Bà ta chắc chắn, chỉ cần bà ta lui một bước, nha đầu thối kia tuyệt đối sẽ rèn sắt khi còn nóng, bắt bà ta phải tìm ra đầu sỏ gây chuyện, trả lại trong sạch cho Hoài Âm Hầu phủ.
Thay vì bị ép vào thế bị động, còn không bằng dứt khoát rời đi luôn.
Ít nhất, với hành động này bọn họ còn có thể bày ra thái độ, làm cho mọi người nghĩ là bà ta tức giận vì Cố Vân Đông đã đứng ra bảo vệ Hoài m Hầu phủ, để mọi người biết bà ta không đồng tình với những gì Cố Vân Đông nói. Làm cho những người muốn gia hảo với Lỗ Vương phủ vẫn đứng ở phía chính mình.
Lỗ Vương phi và thế tử phi đi rồi, Hạ ma ma bước vào Gia Cốc Viên đi đến ghé vào tai Cố Vân Đông nhỏ giọng nói một câu.
Cố Vân Đông thầm cười lạnh một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Không hổ là đi ra từ Lỗ Vương phủ, rất giỏi nhẫn nhịn. Bọn họ biết tình thế không có lợi với mình, có nói nhiều cũng chỉ là ngụy biện cho nên dứt khoát đi luôn.
Nhưng mà người đã đi rồi, cô cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đành phải đợi cơ hội lần sau vậy.
Cố Vân Đông hành lễ với những người chưa rời đi: “Hôm nay đa tạ chư vị đã bênh vực cho lẽ phải.” Tuy rằng người công khai lên tiếng nói chuyện thay cho cô chỉ có trưởng công chúa và Tạ thị.
“Về những lời đồn về Hoài Âm Hầu phủ gần đây, ta tin tưởng mọi người đều là người hiểu biết, chỉ cần suy xét kỹ càng một chút là có thể nhận ra đại cữu mẫu và tam biểu muội ta đều là người bị hại. Chúng ta sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, nhất định chúng ta sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho bọn họ, xin mọi người cho chúng ta một chút thời gian.”
Nghi trưởng công chúa ở một bên khẽ gật đầu: “Cố chủ nhân là một người hiếu thuận, lời nói cũng rất có đạo lý, ta tin Hoài Âm Hầu phủ trong sạch.”
“Đa tạ trưởng công chúa.”
“Ta cũng tin.” Tạ thị nói theo.
Tất cả mọi người đều biết Lỗ Vương phủ và phủ thái phó không hợp nha, Tạ thị lại là cháu dâu của thái phó, nàng ấy chỉ thiếu điều viết hai chữ Lỗ Vương là đầu sỏ lên trên mặt.
Cố Vân Đông mỉm cười, khẽ gật đầu với Tạ thị, chẳng qua là thái độ có chút lãnh đạm.
Người khác không cảm giác được, bọn họ còn đang nhiệt tình phụ họa theo trưởng công chúa.
Nhưng Tạ thị thân là đương sự, lại có trực giác nhạy bén, nên nàng lập tức có một cảm giác không lành khi bị người khác nhắm vào.
Nàng hơi nhíu mày, nhìn về phía Cố Vân Đông.
Nhưng mà cô đã rời mắt đi, nói chuyện cùng những người khác.
Cát thị thấy mọi chuyện đã xử lý xong xuôi, lúc này mới đi đến trước mặt mọi người, dẫn bọn họ rời khỏi Gia Cốc Viên, đến trước đình viện uống trà dùng điểm tâm. Dù sao hôm nay cũng là ngày Tân Minh Các khai trương, trọng điểm vẫn là ở vui chơi giải trí.
Nhưng rất nhiều phu nhân và tiểu thư đều xôn xao bàn tán về chuyện xảy ra ngày hôm nay, sức hút của câu chuyện không hề giảm bớt.
Mãi cho đến khi nghe nói Lỗ vương phi bỏ đi giữa chừng, mọi người dường như mới ý thức được cái gì, lập tức câm như hến bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
Chỉ có Nghi trưởng công chúa, hơi híp mắt lại, nói với quận vương phi ngồi ở bên cạnh: “Gần đây Lỗ vương phi nổi tiếng quá nhỉ.”
“Dạ vâng, dạo này bà ấy cũng rất chăm tiến cung, sắp bằng A Nguyệt rồi.”
Trưởng công chúa nhíu chặt mày, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Quận vương phi cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó không nói thêm gì nữa, xoay người đi lấy hai ly trà sữa qua đây uống.