Chương 1117: Cố Vân Đông bịa chuyện
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông gật đầu: “Khéo làm sao, lúc ấy Bạch thần y đang hái thuốc ở chỗ đó. Vận khí của mẹ chồng ta cũng tốt, lúc nhảy xuống bà may mắn được những nhành thông rậm rạp phía dưới cản lại, làm giảm bớt sức nặng, cuối cùng rớt xuống đống bùn đất ẩm ướt, nên mới có thể giữ lại tính mạng.”
“Chẳng qua, mặc dù mẹ chồng ta đã được Bạch thần y cứu, nhưng dù sao các nàng cũng rơi từ trên cao xuống, trên người còn có căn bệnh không rõ nguồn gốc, tuy đã bảo toàn được tính mạng nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại. Bạch thần y cũng không biết nhà mẹ chồng ta ở đâu nên đành phải đưa người về nhà chữa trị trước. Một lần trị bệnh này, kéo dài đến hơn nửa năm.”
“Lúc ấy Hầu phủ phái người đến sau núi tìm kiếm, nhưng chỉ tìm thấy khăn và trâm cài tóc từ trên người mẹ chồng ta rơi xuống. Ngoại trừ cái này, bọn họ còn thấy dấu vết của chó sói ở gần đó, trên mặt đất còn có máu và xương cốt rải rác. Hầu phủ cho rằng mẹ chồng ta đã gặp phải chuyện bất trắc, đau khổ cầm đồ đạc bên người mẹ chồng ta về, sau đó, tuyên bố với bên ngoài bà bị bệnh nên đã qua đời.” MAyy dich
Trưởng công chúa gật đầu: “Tình huống lúc đó quả thật khiến cho người ta hiểu lầm Thiệu Âm đã không còn. Hầu phủ tuyên bố như vậy, cùng vì muốn cho nàng được ra đi đường hoàng.” Nếu để người ta biết bà bị chó sói ăn đến hài cốt cũng không còn, việc này quả thật là kích thích quá lớn.
Cố Vân Đông tán đồng: “Không phải vậy sao? Bởi vì chuyện này mà bà ngoại đã khóc rồi ngất đi mấy lần.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, qua nửa năm, bệnh tình của mẹ chồng ta mới dẫn ổn định, có thể tỉnh táo một thời gian dài. Bạch thần y đưa bà trở thành kinh thành, thì mới biết khắp Kinh Thành đều loan tin bà đã chết. Mẹ chồng ta trở lại Hầu phủ, cuối cùng cũng coi như mọi người đều vui mừng. Vốn dĩ Hầu phủ muốn công bố ra bên ngoài bà vẫn còn sống, nhưng Bạch thần y lại nói bệnh tình của bà vẫn chưa khỏi hẳn, còn phải tiếp tục trị liệu. Nhưng Bạch thần y bởi vì thân phận đặc thù, nên không muốn công khai thông tin của bản thân, cho nên ông hy vọng sau khi bà đã hoàn toàn bình phục rồi hẵng công bố, tránh cho gây thêm rắc rối không cần thiết.”
Mọi người đều nhớ lại hai mươi năm trước, lúc ấy tiên hoàng vẫn còn tại thế, bởi vì sủng ái Tam hoàng tử, dẫn tới Tam hoàng tử có chút trắng trợn không kiêng dè. Tam hoàng tử đã từng tuyên bố, sẽ tìm thần y bắt ông dốc sức là việc cho mình.
Cho nên bây giờ nhắc tới chuyện Bạch thần y không muốn công khai, mọi rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân.
Tam hoàng tử năm đó tạo phản thất bại, bởi vậy Cố Vân Đông mới dám không có chút chột dạ nào, lấy hắn làm cái cớ.
“Sau đó Bạch thần y phát hiện tính tình mẹ chồng ta cực kỳ cứng cỏi, tri thư đạt lý, thông minh nhanh trí, dịu dàng hào phóng, là một nữ tử hiếu thuận lại đa tài, vì thế Bạch gia nhị công tử, cũng chính là cha chồng ta, đã đến Hoài Âm Hầu phủ cầu hôn. Hoài Âm Hầu phủ vốn đã biết ơn Bạch thần y ra tay tương trợ, hơn nữa hai bên cũng coi như môn đăng hộ đối. Cha chồng ta là người có y thuật cao minh, nho nhã lễ độ kiến thức rộng rãi, văn thao võ lược, lại tuấn tú lịch sự, đương nhiên cực kỳ đồng ý.” MAyy dich
Mọi người: “……” Cha mẹ chồng đâu có ở đây, không cần phải vuốt mông ngựa đến mức này chứ?
Có điều sau khi nghe những lời Cố Vân Đông nói, duyên phận của Thiệu Âm và Bạch Hàng thật sự rất kỳ diệu. Tài tử giai nhân, còn đặc sắc hơn cả thoại bản.
“Thiệu gia kết thông gia với Bạch gia, lúc ấy hai nhà không tiện công bố chuyện này ra bên ngoài, nhưng bọn họ biết việc mẹ chồng có được cuộc sống hạnh phúc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
Trưởng công chúa gật đầu: “Vậy lúc Bạch thần y có thể công khai thân phận, tại sao lại không nói?”
Tam hoàng tử tạo phản thất bại, Bạch thần y cũng không cần thiết phải che giấu thân phận nữa.
Cố Vân Đông nghe vậy, tâm trạng lập tức trùng xuống: “Trưởng công chúa cũng biết, hai năm gần đây phu quân ta và Bạch gia mới nhận thân.”
Trưởng công chúa sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Ý của ngươi là……”
“Không sai.” Cố Vân Đông gật đầu: “Khi còn nhỏ phu quân ta bị bọn buôn người bắt đi. Chuyện xảy ra khi lần đầu cha mẹ chồng dẫn phu quân ta đến Kinh Thành gặp nhà ngoại, ai ngờ lại gặp phải chuyện đau lòng như vậy. Mẹ chồng ta trơ mắt nhìn con trai bị bắt đi, bà ấy bị kích thích ngay tại chỗ, khiến cho bệnh tình tái phát, có một lần trở nên vô cùng nguy kịch. Tình hình như vậy, chẳng ai còn lòng dạ nào công khai chuyện bà ấy vẫn còn sống.”
“Trưởng công chúa không biết, bệnh của mẹ chồng ta là tâm bệnh, ước chừng mất 18 năm, sau khi tìm được phu quân ta, rốt cuộc bệnh tình của bà mới dần tốt lên. Cho nên, bây giờ chúng ta mới có thể quang minh chính đại công bố với bên ngoài bà ấy vẫn còn sống, tuy rằng, đã muộn 20 năm.”
Mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy thổn thức không thôi.
Cố Vân Đông nói đến có chút miệng đắng lưỡi khô, lúc cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy bên ngoài Gia Cốc Viên chật cứng người
Cũng chẳng biết người đã đến đây lúc nào, mọi người yên tĩnh y như đang nghe thoại bản, dáng vẻ tập trung hết tinh thần.
Thậm chí Cố Vân Đông còn nhìn thấy Lỗ Vương phi và phu nhân của Tuyên Trác, Tạ thị.
Cô hơi nhíu mày, thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía Nghi trưởng công chúa, kéo đề tài lại: “Trưởng công chúa, nhà mẹ chồng ta và nhà ngoại tình cảm thâm hậu, cũng làm cho ta vô cùng cảm động. Bây giờ nhà ngoại lại bị người ta nhục nhã như thế, thân là chủ nhân của Tân Minh Các, chẳng lẽ ta lại cứ trơ mắt đứng nhìn sao? Đừng nói đứng nhìn, kể cả là ba phải, cũng sẽ là hành vi bất hiếu bất nhân, dù thế nào ta cảm thấy mình không có mặt mũi nhìn mẹ chồng.” MAyy dich
Nghi trưởng công chúa ngẩn người, cũng không biết là chuyện của Thiệu Âm làm bà xúc động, hay là nhớ tới chuyện thời trẻ,
mà ánh mắt bà trở nên sắc bén, khẽ gật đầu, nhìn về phía những người vừa nói lời dèm pha trước đó, nói: “Ngươi nói đúng, không có đạo lý nào mà trên địa bàn của mình mà ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được cả. Hơn nữa ta cũng tin, Hoài Âm Hầu phủ có thể bồi dưỡng được người như Thiệu Âm, thì chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện như bán con cầu vinh.”
Đám người Lỗ Vương phi đứng ở phía sau sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, Nghi trưởng công chúa có ý gì đây?
Chỉ bởi vì Thiệu Âm, mà lại có thể thiên vị như thế ư?
Nhưng, không chỉ có một mình Nghi trưởng công chúa, mà còn có một vài vị thế gia phu nhân hơi lớn tuổi, bởi vì nhớ đến tam cô nương Hoài Âm Hầu phủ Thiệu Âm, nhớ đến phong thái của bà năm đó, nhớ đến Hoài Âm Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của bà, cộng thêm mấy lời Cố Vân Đông nói lúc trước, mà tất cả đều vô thanh vô thức thay đổi suy nghĩ.
Nhìn xem, thời buổi này chính là như vậy, chỉ vì một cô nương bị mang tiếng xấu, mà thanh danh của các cô nương trong phủ sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng cũng có thể vì cô nương có danh tiếng tốt, mà có thể khiến cho mọi người thay đổi cái nhìn về phủ đệ đó.
“Ta cảm thấy Nghi trưởng công chúa nói không sai.” Tạ thị đột nhiên lên tiếng, giọng nói của nàng lớn, lời vừa nói ra hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy: “Hơn nữa ai nói Hoài Âm Hầu phủ cần phải bán con cầu vinh để lấy lòng Lỗ Vương phủ? Không phải đã có Vĩnh Gia quận chúa và Thiệu đại nhân rồi sao? Cô gia nhà mình còn xuất thân từ nhà Bạch thần y, bối cảnh như vậy cũng đủ rồi. Nếu Hầu phu nhân đã biết thân phận của quận chúa, cần giúp đỡ gì chỉ cần trực tiếp tìm quận chúa là được, quận chúa có thể kiếm tiền lại còn được Hoàng Thượng coi trọng, tới tìm quận chúa không phải tốt hơn là đi đường vòng ư?”
Cố Vân Đông: “……” Cảm ơn ngươi đã đánh giá ta cao như vậy.
Nhưng nàng vẫn chưa nói hết: “Hơn nữa, năm đó Hoài Âm Hầu phủ không vì quyền thế, giấu diếm thân phận của Bạch thần y không nói cho Tam hoàng tử vì mong nữ nhi mình có thể được chữa trị, đủ để chứng minh đạo đức của bọn họ tốt, nhất định sẽ không làm mấy chuyện mờ ám, trong chuyện này nhất định có ẩn tình khác.”