Chương 1128: Ra cửa đi dạo
Cố Vân Đông đưa mấy người Nhị phu nhân tới cửa thành, lại lấy cớ đến xưởng Cố gia một chuyến, tránh cùng trở về với Nhị cữu cữu, cho đến buổi trưa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, yên lặng trở về Thiệu gia.
Mấy ngày kế tiếp, cô an tâm ở trong phủ xem Lỗ Vương phủ náo nhiệt.
Nhưng mà cô không biết, đoàn xe của Nhị phu nhân các nàng vừa rời kinh thành mấy ngày, cũng gặp chuyện.
Đoàn xe của các nàng lần này không đi đường thủy, kỳ thật đường thủy nhanh hơn một chút, người ngồi cũng thoải mái hơn.
Nhưng lần trước Thiệu Lan Thuần nhảy hồ tự sát, thực sự dọa tới người Hầu phủ. Đặc biệt di nương của nàng vô cùng lo lắng, sợ nàng lưu lại bóng ma hoặc lại nghĩ quẩn trong lòng, cho nên cuối cùng thương lượng, đoàn người cảm thấy đi đường bộ cũng tương đối tốt.
Đi đường bộ mất nhiều thời gian, hơn nữa mỗi ngày đều phải tìm nơi dừng chân.
Bởi vì Thiệu Song là người dẫn đường, hắn thường xuyên ra ngoài, xuất hành đều có kế hoạch của mình.
Lần này đồng hành lại là nữ nhân không có kinh nghiệm, chuyện cần suy xét cũng nhiều hơn. Bởi vậy trước tiên hắn chuẩn bị tốt lộ trình, mỗi ngày nghỉ ngơi ở chỗ nào ghi lại các tình huống đặc biệt và cách ứng phó với các trường hợp khẩn cấp.
Huynh đệ Dư gia vẫn luôn theo cạnh hắn quan sát, trong lòng vô cùng khiếp sợ, bội phục sự chuẩn bị chu đáo mọi mặt của hắn.
Bọn họ nào đâu biết rằng, chỉ một chuyến ra ngoài đơn giản cũng có nhiều việc cần chú ý như vậy.
Trong kế hoạch của Thiệu Song, cố gắng nghỉ chân ở khách điếm trong thị trấn, dù sao cũng là nữ nhân, sợ bọn họ ở trong thôn không quen.
Cho nên bọn họ thường đi qua một thị trấn, thấy không thể đến địa phương tiếp theo trước khi trời tối, cho dù thời gian còn sớm, cũng sẽ vào thành nghỉ ngơi một ngày, dù sao mấy người Nhị phu nhân cũng không sốt ruột lên đường.
Hôm nay cũng như thế, sau khi bọn họ vào thành, trực tiếp tìm một khách điếm sạch sẽ ngăn nắp và có danh tiếng tốt, lập tức thuê mấy gian phòng.
Thiệu Song thấy thời gian còn sớm, đề nghị có thể ra ngoài dạo một chút.
“Ta thấy chợ ở đây rất náo nhiệt, nếu Nhị phu nhân và tam tiểu thư có hứng thú, có thể đi dạo một chút. Tuy rằng bên này cách kinh thành cũng không xa lắm, nhưng phong tục lại có sự khác biệt rất lớn, có vài món ăn cũng rất khác.”
Lúc Nhị phu nhân vừa vào thành, thấy hai bên sạp bày bán không ít món đồ thú vị lại chưa từng được thấy qua, lúc ấy đã rất muốn dừng xe nhìn xem.
Bây giờ nghe Thiệu Song nói, nàng không khỏi quay đầu nhìn Thiệu Lan Thuần, nàng ấy cũng hơi hưng phấn gật đầu.
Cũng không biết có phải đã rời khỏi kinh thành, không còn những thị phi, tâm tình Thiệu Lan Thuần hai ngày nay rõ ràng tốt hơn rất nhiều, người cũng lên tinh thần không ít. MAyy dich
Nhị phu nhân cười nói: “Được, vậy chúng ta thu dọn đồ đạc, ra ngoài đi dạo một chút.”
Hôm nay các nàng cũng không đi được bao xa, cho nên không cảm thấy mỏi mệt.
Cuối cùng Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần, mang theo một bà tử và một hộ vệ xuất phát.
Di nương của Thiệu Lan Thuần không đi theo, nàng ở lại khách điếm sắp xếp đồ đạc.
Nhị phu nhân cũng không có nơi cố định để đến, ra khách điếm đi về phía phố xá sầm uất.
Nhìn thấy có quầy hàng thú vị thì dừng lại xem, bà cũng không tính mua, chỉ cảm thấy được đi dạo giống một người bình thường, được dừng lại ghé xem khá thoải mái, cũng không cần để ý bị người nhận ra, không cần lo lắng hình tượng Nhị phu nhân của Hầu phủ.
Thiệu Lan Thuần cũng như thế.
Hai người xuyên qua con phố, đang muốn vòng qua đầu hẻm đến quầy hàng đối diện, trước mặt đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy tới.
Nhị phu nhân lập tức kéo Thiệu Lan Thuần lui về sau một bước.
Tốc độ xe ngựa kia kỳ thật không quá nhanh, nhưng trên đường phố tương đối hẹp này, căn bản không thích hợp, cho dù chỉ là chạy chậm.
Nhị phu nhân tính chờ xe ngựa đi qua mới xuyên qua đường phố, không ngờ lúc thấy xe ngựa sắp đến trước mặt, cách đó không xa đột nhiên lao ra một đứa nhỏ, thẳng tắp vọt tới trước mặt xe ngựa.
Sau đó, giống như bị hoảng sợ, đứng đó bất động.
Người đánh xe thấy thế càng khiếp sợ, vội vàng giữ chặt dây cương.
Xe ngựa kia khó khăn lắm mới dừng lại trước trước mặt đứa nhỏ kia nửa thước.
Nhị phu nhân nhìn đến hoảng sợ, thấy xe ngựa không đụng trúng người, tốt xấu gì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ ngay sau đó, đứa nhỏ lại đột nhiên tiến lên một bước nhỏ, sau đó, thân hình nhỏ bé mềm nhũn ngã xuống, cả người nằm trên mặt đất.
Ngay sau đó: “Ai u ai u, đau chết ta.” m thanh lập tức vang lên.
Nhị phu nhân mở to hai mắt, không dám tin nhìn hành động của đứa nhỏ kia.
Một lát sau, bà ngơ ngác xoay đầu, nhìn Thiệu Lan Thuần, lắp bắp nói: “Này, cái này có phải là cái Khả Khả nói hay không, cái gì mà…… Ăn vạ??”
Thiệu Lan Thuần vẻ mặt kinh ngạc, hơi gật đầu.
Nhưng mà cái này còn chưa tính, đứa nhỏ kia ngã trên mặt đất một lát, thấy xung quanh có người vây quanh, cách đó không xa lại có một người nhanh chóng xông tới, ôm chặt đứa nhỏ trên mặt đất, mặt đầy lo lắng lay hắn: “Biểu đệ, biểu đệ ngươi không sao chứ? Ngươi đừng chết, ô ô ô, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được, ngươi chính là hài tử duy nhất của cha mẹ ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Nhị phu nhân: “……” Khóc còn rất chân tình thực cảm.
Đứa trẻ ngã xuống đất ôm chân mình: “Ta không ổn rồi, chân ta bị gãy rồi, ta sắp chết rồi.”
Lúc này người đánh xe xuống xe ngựa, theo sau hắn còn có một người nam nhân tuổi trẻ. MAyy dich
Người đánh xe đến trước mặt hai đứa nhỏ, cau mày nói: “Ngươi đứng lên đi, ta căn bản không đụng trúng ngươi.”
“Đau quá, đau quá. Ô ô ô, chân của ta, a……” Đứa nhỏ kia căn bản cũng không nghe lời hắn, vừa la hét vừa làm lộ ra dấu vó ngựa trên ống quần nó.
Bên cạnh có người kinh ngạc hô lên: “Trời ạ, đây là chân trực tiếp bị móng ngựa dẫm phải. Chẳng tránh đứa nhỏ này đau như vậy, mau mau đưa đến y quán.”
Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần liếc nhìn nhau, con ngựa kia căn bản không dẫm trúng nó.
Dấu móng ngựa này, e rằng đã sớm có dự tính và chuẩn bị từ đầu.
Người đánh xe lúc này cũng có chút không xác định, nhưng cho dù thật sự đụng trúng người, hắn cũng không thể thừa nhận. Bởi vậy lập tức ngoài mạnh trong yếu, quát lớn: “Nói hươu nói vượn, ta căn bản không đụng trúng ngươi. Hơn nữa, hơn nữa là tự ngươi đột nhiên lao tới, đây là vấn đề của ngươi.”
Mọi người nhíu mày, đứa nhỏ kia đang khóc, đột nhiên gật đầu.
“Đúng vậy, ngươi nói đúng, ô ô…… Là tự ta lao tới, ta sai, ta xứng đáng, không có việc gì, các ngươi không cần phải xen vào chuyện của ta. Ta sẽ đi ngay bây giờ, thực xin lỗi.” Đứa nhỏ cúi đầu xuống, rất ngoan ngoãn nhận sai.
Đứa nhỏ bên cạnh nó vẻ mặt lại sốt ruột: “Biểu đệ, ngươi……”
“Không sao đâu, chân gãy thì gãy đi. Ta trở về nằm vài ngày là được, ta còn có tay, không có việc gì.” Đứa nhỏ kia nói xong, muốn đứng lên, đứng được một nửa lại đột nhiên ‘ai u’ một tiếng, ngã mạnh xuống.
Lúc này càng đau đớn đến nước mắt cũng chảy ra, nhìn thấy vừa đáng thương lại bi thảm.