Chương 1129: Ngươi nói đi, ngươi muốn bồi thường bao nhiêu
“Biểu đệ.” Biểu ca khóc lên, dùng sức lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ngươi làm sao có thể nằm nghỉ được? Bà nội ngươi thiên vị, ngươi phải trở về làm việc, căn bản không có giường cho ngươi nghỉ ngơi, chân này phải mất bao lâu mới tốt lên? Ngươi không muốn sống nữa sao. Ô ô, sao ngươi lại thảm như vậy, dì dượng ta đã bỏ rơi ngươi từ khi còn nhỏ, lớn lên thật không dễ dàng, qua vài năm nữa có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, kết quả lại gặp phải loại chuyện này.”
“Nào có nghiêm trọng như vậy, gãy một chân thôi mà, sao có thể mất mạng chứ?”
“Gãy một chân sẽ không mất mạng, nhưng ngươi làm gãy cái kia trở về nhất định sẽ bị đánh chết.” Biểu ca đột nhiên chỉ vào một cây trâm phía sau hắn.
Biểu đệ xoay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
“Biểu đệ, đây cây trâm mà bà nội ngươi yêu thích nhất, bà ấy mới bảo ngươi đưa đến cửa hàng sửa lại. Nhưng hiện tại ngươi lại làm gãy, trở về nhất định sẽ bị đánh chết. Làm sao bây giờ……” MAyy dich
Lúc này biểu đệ nói không ra lời, có chút mờ mịt nhìn cây trâm kia, trong đôi mắt đột nhiên tuôn ra từng giọt nước mắt lớn, cứ như vậy im lặng lại tuyệt vọng rơi nước mắt.
Những người đứng xem đều xót xa, đứa nhỏ này khóc đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Đặc biệt quần áo bọn hắn đang mặc, vừa nhìn đã biết điều kiện không tốt, trên mặt cũng có chút bẩn, chắc gia đình rất khó khăn.
Đây đúng là căn nhà dột, gió mưa đêm ngày.
Mọi người cảm thán, ánh mắt dừng trên người đánh xe ngựa và người thiếu niên.
Sắc mặt nam tử không thay đổi, không kiên nhẫn nhíu mày.
Người đánh xe ngựa còn ưỡn ngực: “Nhìn chúng ta làm gì? Các ngươi không nghe thấy hắn nói sao, là hắn xông tới đụng vào, không liên quan đến chúng ta.”
“Ngươi, người này sao lại nói chuyện như vậy? Nếu xe ngựa nhà ngươi không chạy, thì sẽ đụng trúng người sao?”
“Đúng vậy, ngươi không thấy hai đứa nhỏ khóc thảm như vậy sao?”
“Ngươi có lương tâm hay không, đường phố này không rộng, người lại nhiều, các ngươi còn đánh xe ngựa vào? Khoe khoang nhà ngươi có tiền sao?”
“Nếu như nhà ngươi có tiền như vậy, thì bồi thường tiền đi, cho hai đứa nhỏ này đi chữa chân. Còn có tiền cây trâm kia, cũng phải bồi thường.”
Người đánh xe kia tức muốn chết: “Ngươi, các ngươi, các ngươi đây là lừa bịp tống tiền.”
“Sao gọi là lừa bịp tống tiền? Các ngươi đụng trúng người thì có lý? Ta thấy công tử nhà ngươi cũng là người đọc sách, đúng không? Người đọc sách sao không rõ lý lẽ như vậy? Quả thực mất hết mặt mũi.”
Lúc này nam tử không thể im lặng nữa, hơi nhíu mày tiến lên nói: “Được, chúng ta bồi tiền. Cần bao nhiêu bạc? Mười lượng có đủ không?”
Mười lượng, kỳ thật đã không ít.
Biểu ca và biểu đệ còn đang khóc, người thanh niên kia lại không kiên nhẫn hỏi một câu, biểu đệ mới khụt khịt một tiếng, nói: “Ta, ta cũng không biết, lần trước lúc ở y quán, ta nhìn thấy một lão bá gãy chân đi khám bệnh. Đại phu nói, muốn xem bệnh phải mất nửa lượng bạc, châm cứu phải một lượng, cố định xương thì chín lượng, còn muốn xe lăn rẻ nhất thì tám lượng, tiền thuốc thang thứ nhất sáu lượng, còn phải uống thuốc hai tháng, phải bảy lượng bốn đồng. Sau đó tái khám lại tốn hai lượng, lỡ như sau đó xảy ra vấn đề gì, trị liệu lại cũng phải sáu lượng một đồng, những chi phí vụn vặt khác đại khái cũng phải năm sáu lượng ……”
Nói xong, biểu đệ kia ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ta, ta cũng không biết tính, công tử vừa nhìn đã biết là người đọc sách, ngài nhìn xem, ở đây đại khái bao nhiêu, bao nhiêu tiền?” MAyy dich
Nam tử trẻ tuổi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, ý của đứa nhỏ này, mười lượng bạc còn ít?
Nam tử cảm thấy hai đứa nhỏ này rõ ràng cố ý, nhưng người vây xem bên cạnh lại giống như bị mù, nhìn hai đứa nhỏ khóc đến thảm thiết, đã cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của hắn.
Hắn cũng lười tính toán, hít thật sâu một hơi, rút ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đủ rồi chứ?”
Biểu đệ có chút sợ hãi nhìn hắn, thật cẩn thận nhận lấy ngân phiếu, hơi gật đầu: “Đủ, đủ rồi.”
Nam tử hừ lạnh một tiếng: “Nếu đủ rồi, vậy thì tránh ra.”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Chân người ta đã bị ngươi đụng gãy, không đi đường được, đi chậm một chút thì làm sao?”
“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ ngươi là người đọc sách, ta phải hỏi thăm xem ngươi học ở học viện nào, tại sao một chút trách nhiệm cũng không có.”
Nam tử thầm nghiến răng, những người này sao vậy? Hai đứa nhỏ này đã mười mấy tuổi, cũng không phải còn nhỏ, sao lại đáng để bọn họ đồng tình thương hại như vậy?
Hơn nữa, hắn đã cho tiền, ước chừng năm mươi lượng.
Bên kia, biểu ca biểu đệ cảm ơn những người vây xem bên đường, sau đó biểu đệ chậm rãi cẩn thận đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Biểu ca lại ngồi xổm xuống, nhặt cây trâm kia lên, lại yên lặng lau đôi mắt.
“Trâm này làm sao bây giờ? Ngươi trở về, bà nội ngươi nhất định sẽ không bỏ qua, năm mươi lượng bạc này, e rằng căn bản không đến lượt ngươi dùng để trị chân, khả năng trở về đã bị bà nội ngươi lấy đi hết.”
“Cây trâm là ta làm hỏng, vốn dĩ là trách nhiệm của ta, ta, ta…… Chân không trị được thì không trị. Tốt xấu gì cũng có số bạc này, bà nội ta sẽ không đánh ta chết.”
“Vậy có ích lợi gì, bọn họ thấy chân ngươi bị gãy, làm không được việc, đuổi ngươi đi, sau đó ngươi cũng không sống nổi.”
Nam tử đứng một bên nghe vốn hơi mất kiên nhẫn, nhưng nghe đến đây thì lông mày giật giật, trên mặt có dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó người phụ nữ bên cạnh nói: “Ngươi có nghe thấy không? Còn một cây trâm chưa bồi thường.”
“Thật sự gây nghiệt, đang yên đang lành hại chết một đứa nhỏ.”
“Đúng vậy, buổi tối ngủ chẳng lẽ sẽ không gặp ác mộng sao?”
Sắc mặt nam tử xanh mét, muốn đẩy đám người ra lên xe ngựa.
Nhưng đẩy nửa ngày cũng không đẩy được, hắn có chút tức giận mở miệng: “Năm mươi lượng cũng đã đủ cho bọn nó tiêu rồi, cây trâm kia ngay cả năm lượng bạc cũng không đến. Các ngươi không thấy hai đứa nhỏ đang lừa bịp tống tiền ta sao?”
Người vây xem nhìn về phía hai đứa nhỏ không tiếng động rơi lệ, đáng thương giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó, quyết đoán lắc đầu: “Làm bậy nha, người ta lừa bịp tống tiền chỗ nào? Rõ ràng đã không còn đường sống.”
“Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng bọn nó còn nhỏ thì ức hiếp, nếu ngươi không bồi tiền, chúng ta sẽ không để ngươi đi.”
Nam tử suýt chút thì hộc máu, những lão bà này……
Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần vẫn luôn đứng xem náo nhiệt, liếc nhìn nhau, cuối cùng Thiệu Lan Thuần không nhịn được, muốn tiến lên.
Nhưng vừa mới tiến một bước, đã bị Nhị phu nhân kéo lại.
“Đừng đi, chúng ta ra ngoài, vẫn không nên sinh nhiều chuyện thì tốt hơn.”
“Nhưng mà……” Rõ ràng hai đứa nhỏ kia ăn vạ, đừng nhìn tuổi nhỏ, cách làm lại vô cùng thuần thục, hơn nữa lừa bịp tống tiền còn không phải số lượng nhỏ.
Nhị phu nhân thở dài: “Ngươi nhìn mấy người phụ nữ kia xem, vừa nhìn đã biết giỏi ăn nói, ngươi làm sao nói lại các nàng?”
Thiệu Lan Thuần mím môi, cuối cùng không tiến thêm một bước.
Không bao lâu, các nàng thấy người thanh niên không ngăn cản được mọi người chỉ trích, lại lấy ra ngân phiếu năm mươi lượng, đưa cho hai đứa nhỏ kia.