Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1130 - Chương 1130. A Thư, Cẩn Thận Phía Sau

Chương 1130. A Thư, cẩn thận phía sau Chương 1130. A Thư, cẩn thận phía sau

Chương 1130: A Thư, cẩn thận phía sau

Cuối cùng, biểu ca cõng biểu đệ từng bước rời đi, chiếc xe ngựa kia cũng khởi hành, đám đông bắt đầu tản đi hết.

Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần vẫn đứng yên tại chỗ, chợt hộ vệ đứng sau lưng hai người nói: "Có ba tên du côn đi theo hai đứa trẻ kia."

Nhị phu nhân sững sờ, nhướng mắt nhìn về phía đầu ngõ, quả thật thấy sau lưng hai huynh đệ kia có ba người đang bám theo. Chúng ra vẻ nhìn ngắm xung quanh, nếu chỉ thoạt nhìn sơ qua thì không giống như đang theo dõi người khác chút nào.

Nhị phu nhân nhíu mày, bà không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa hai đứa trẻ kia cũng không bị thương, chỉ cần không cố chấp giữ bạc không bỏ, thế thì chạy trốn vẫn rất dễ dàng đấy.

Suy cho cùng là do hai đứa trẻ ấy quá tham lam. Khi nam tử trẻ tuổi kia đưa mười lượng, nếu bọn trẻ thu tay lại đã không đến mức bị kẻ khác nhìn chằm chằm vào rồi.

Nói chung là gieo nhân nào gặt quả đấy thôi.

Thiệu Lan Thuần thấy nhị phu nhân do dự, nàng khẽ nhíu mày: "Nhị thẩm, không phải thẩm mới vừa nói tốt nhất chúng ta không nên xen vào việc của người khác sao?"

Nhị phu nhân sững sờ, cuối cùng bà vẫn gật đầu: "Đi thôi."

Nhưng sau khi đi được vài bước, nhị phu nhân chợt dừng lại, bà nói với bà tử đang đi theo ở phía sau: "Ngươi, ngươi qua đó xem thử, chỉ nhìn thôi, nếu chỉ đoạt bạc thì ngươi không cần xen vào. Còn nếu mấy tên du côn kia ra tay với hai đứa trẻ, thì ngươi hãy gọi người giúp đỡ, những chuyện khác không cần quan tâm."

"Vâng, thưa nhị phu nhân." MAyy dich

Bà tử nghe xong gật đầu một cái, vội vã đi đến ngõ hẻm kia.

Khi bà ấy vừa đến đầu ngõ cũng đúng lúc hai biểu huynh đệ kia bị ba tên du thủ du thực ngăn lại.

Biểu ca thả biểu đệ xuống, nhíu mày hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Chúng ta không muốn làm gì hết, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn giao bạc trong người ra đây chúng ta sẽ không động thủ. Nhưng nếu các ngươi không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta, đánh gãy thêm một chân khác của ngươi."

Hai anh em họ nhìn nhau một cái, sau đó, người biểu đệ kia lấy ra hai tờ ngân phiếu ở trước mặt bọn họ.

Bà vú ở đầu hẻm thấy thế, khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai đứa trẻ này cũng là người khéo léo, biết phải làm thế nào mới có lợi nhất đối với chúng nó.

Nhưng suy nghĩ này của bà vừa dứt, ngay lập tức nhìn thấy người biểu đệ kia vuốt thẳng lại tấm ngân phiếu vốn bị vo tròn thành một cục, sau khi làm xong, hắn chậm rãi nhét ngân phiếu vào áo, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Người biểu ca kia cũng hơi ngẩng đầu lên: "Ngươi có bản lĩnh thì cứ làm gãy chân ta thử xem."

"Ha, hai tên ranh con còn dám mạnh miệng. Đi, các ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta đây cũng không khách khí, các huynh đệ, lên."

Ba tên du thủ du thực lập tức xông lên phía trước, tiện tay cầm lấy mấy cây gậy gộc bên cạnh, muốn hạ độc thủ với hai huynh đệ.

Bà tử ở đầu ngõ vừa thấy thế bắt đầu nóng vội, tuy bà muốn gọi người, nhưng mấy tên côn đồ kia rõ ràng chính là người bản địa, chúng có kinh nghiệm, đặc biệt chọn ngõ hẻm này để chặn người nên xung quanh đây không có một bóng người, bà ấy muốn gọi người đến cũng không thể.

Ngay lúc bà tử đang sốt ruột không thôi, bên tai bà đột nhiên nghe được giọng nói của người biểu đệ: "Ba người lớn đánh hai đứa nhỏ, lại còn có mặt mũi cầm thêm gậy gộc, các ngươi có phải là nam nhân không, biết xấu hổ không, có tí lòng hổ thẹn nào không hả, truyền ra ngoài sẽ bị kẻ khác cười nhạo đấy. Muốn cướp tiền của ta, ta cho các ngươi biết, các ngươi có thể đoạt người của ta, nhưng tuyệt đối không thể đoạt tiền của ta, nhà ta nghèo như vậy, không có tiền thì ngay cả sách cũng không đọc nổi các ngươi biết không?"

Lời nói vừa dứt, đã thấy tên côn đồ đứng ngay phía trước bị cướp đi cây gậy trong tay.

Tên du thủ du thực đó còn chưa kịp phản ứng thì thân thể của người trước mặt hắn trùn xuống, ngồi xổm người quét chân qua.

"Rầm" một tiếng, tên du thủ du thực ngã xuống.

Người biểu ca đang đứng ở một bên cũng ngay tức khắc hạ gục một tên khác, ngay lúc hắn ngẩng đầu lên, lại thấy tên thứ ba muốn đánh lén biểu đệ, hắn vội vàng hét lên: "A Thư, cẩn thận phía sau."

Cố Vân Thư thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, hai chân đạp về phía mắt cá chân của tên côn đồ thứ ba, người nọ bị đánh văng ra đất, Biển Nguyên Trí lập tức dẫm chân từ trên xuống, đạp liên tục vào người tên đấy.

"Rầm rầm rầm" ba âm thanh nặng nề vang lên, ba tên du thủ du thực vốn vô cùng hung hăng càng quấy chỉ có thể quay cuồng ngã xuống mặt đất, ôm lấy hai chân, liên tục kêu rên.

Cố Vân Thư phủi tay, đứng dậy vỗ tay một cái với Biển Nguyên Trí, sau đó hắn nhướng mày nói với ba tên côn đồ kia: "Ta nói rồi các ngươi còn không tin, ta đã nói không ai có thể cướp tiền của ta. Lần sau mở to mắt nhìn cho rõ, đừng không biết tốt xấu, bắt nạt người nhỏ yếu."

Ba tên du thủ du thực nghiến răng nghiến lợi, ngươi mà lại nhỏ yếu sao? ? ? Ngươi nhỏ yếu ở chỗ quái nào vậy?

Cố Vân Thư mặc kệ bọn chúng, thò tay đánh cả ba tên ngất xỉu.

Sau đó hai người Biển Nguyên Trí đi ra ngoài ngõ hẻm, vừa đi được vài bước, đã đụng phải bà tử đang tràn đầy vẻ kinh ngạc khiếp sợ ở trên mặt.

Cố Vân Thư: ". . ."

Bà tử: ". . ."

Sau một lúc lâu, Cố Vân Thư lặng lẽ kéo Biển Nguyên Trí qua một bên, sau đó lại một lần nữa trèo lên lưng hắn, rồi bắt đầu ui da ui da kêu lên: "Chân của đệ không được rồi, đau chết đệ rồi, ui da lúc này có lẽ thật sự bị tàn phế rồi. Vừa nãy nhất thời tình thế cấp bách, không quan tâm gì nên đứng thẳng hai chân, hiện tại mới phát hiện ra, quá đau rồi, không biết năm mươi lượng bạc còn có thể chữa lành hay không."

"Biểu đệ, đệ đừng vội, cho dù ta có đập nồi bán sắt cũng sẽ trị hết bệnh cho đệ." Biển Nguyên Trí ra vẻ lo lắng, cõng Cố Vân Thư trên lưng chạy nhanh: "Bà nhường đường một chút."

Bà tử theo bản năng lui về bên cạnh một bước, sau đó, bà trợn mắt há hốc mồm nhìn hai bóng dáng nho nhỏ biến mất ngay trước mặt trong nháy mắt.

Này, thế này, thế này cũng quá trợn tròn mắt nói dối rồi?

Mãi đến một lúc lâu sau bà tử mới kịp phản ứng lại, sau đó bà không nhịn được 'Phụt' một cái, cười ra tiếng.

Cười xong, bà tử thoáng quay đầu ra sau nhìn ba tên du thủ du thực đang hôn mê trong ngõ nhỏ, rồi bà nhanh chóng bước chân quay trở về.

Đến lúc bà tử quay về đầu phố kia, bà nhìn xung quanh một chút đã thấy được cách đó không xa có một tiệm tạp hóa, hộ vệ mà bọn họ dẫn theo đang canh gác ngay tại cửa.

Như vậy, nhị phu nhân và tam tiểu thư nhất định đang ở bên trong tiệm tạp hóa.

Hai người nhị phu nhân đúng thật là đang ở tiệm tạp hóa, trước kia các nàng ở kinh thành, đúng thật là chưa bao giờ đi dạo những cửa hàng như thế này. Lúc trước từng nghe Thiệu Song nói rằng nếu muốn biết trong nội thành này có những món đặc sản gì, tốt nhất nên đến tiệm tạp hóa nhìn xem, bên trong cửa hàng kiểu này có rất nhiều loại hàng hóa khác nhau.

Quả nhiên, nhị phu nhân vừa vào cửa đã thấy được bên trong cửa hàng có đủ loại đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Nghe nói đây là tiệm tạp hóa lớn nhất trong thành này, mọi thứ đều đầy đủ hết.

Nhị phu nhân nhìn xung quanh đánh giá, đang định nói chuyện với Thiệu Lan Thuần, chợt thấy cháu gái bà không có vẻ hào hứng gì, thậm chí còn có dáng vẻ hơi không hài lòng.

Nhị phu nhân thấy thế, bèn đi tới hỏi nàng: "Cháu còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy sao? Trách ta không nên ngăn cháu lại?"

Thiệu Lan Thuần nhanh chóng ngẩng đầu đáp: "Nhị thẩm, cháu không trách người."

Nhị phu nhân nhìn thẳng vào nàng.

Thiệu Lan Thuần hơi khẽ rũ đầu xuống, lí nhí nói tiếp: "Cháu chỉ là, chỉ là nghĩ tới tình cảnh cháu gặp phải lúc ở phủ Lỗ Vương. Khi ấy, cháu cũng bị người ta tính kế như thế này, đám người vây xem như ong vỡ tổ chỉ trích cháu. Có đôi khi, cháu chợt nghĩ, nếu lúc trước có người đứng ra nói một câu giúp cháu thì tốt biết bao, chỉ là nói một câu thôi là đủ."

Nhị phu nhân sửng sốt, ngay sau đó bà khẽ thở một hơi dài, nhẹ nhàng cầm chặt tay Thiệu Lan Thuần: "Là Nhị thẩm đã hiểu lầm cháu, nhị thẩm không đặt mình vào hoàn cảnh của cháu để cân nhắc vấn đề."

Bình Luận (0)
Comment