Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1131 - Chương 1131. Hai Đứa Trẻ Kỳ Quái

Chương 1131. Hai đứa trẻ kỳ quái Chương 1131. Hai đứa trẻ kỳ quái

Chương 1131: Hai đứa trẻ kỳ quái

Thiệu Lan Thuần lắc đầu: "Nhị thẩm chỉ không muốn chúng ta gặp phiền phức trên đường thôi."

Nàng vừa dứt lời, đúng lúc thấy được bà vú đang vội vã đi đến.

Thiệu Lan Thuần nhẹ nhàng thở ra một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, hỏi bà tử kia: "Chuyện thế nào rồi?"

"Nhị phu nhân, tam tiểu thư, hai người không biết ta mới nhìn thấy gì đâu. Hai đứa bé kia, thật đúng là quá lợi hại." Trên đoạn đường quay về này, bà tử càng nghĩ càng kích động hơn.

Hai đứa trẻ kia thoạt nhìn tuổi không lớn lắm vậy mà thân thủ lại rất linh hoạt.

Trong tay chúng không hề có vũ khí, lại có thể trong một khoảng thời gian nháy mắt ngắn ngủi như vậy, đánh ngã ba tên du thủ du thực cao lớn cường tráng.

Bà ấy thao thao bất tuyệt, mặt mày hớn hở một năm một mười kể lại hết tất cả mọi việc vừa mới chứng kiến ra, không chỉ người nói kích động không thôi, mà ngay cả người nghe cũng tràn đầy vẻ không dám tin.

Nhị phu nhân càng cảm thấy quái dị hơn: "Nếu hai đứa trẻ này đã có thân thủ tốt như vậy, hơn nữa vừa nhìn cũng là người khéo léo, lại có tay có chân, tìm kiếm một công việc chắc là rất dễ dàng chứ nhỉ, hà tất lại đi ăn vạ xảo trá như thế?"

Bà tử sững sờ, tỉnh táo lại.

Bà ấy khẽ chau mày, cũng nghĩ không thông: "Có thể, có lẽ là bọn nhỏ có điều bất đắc dĩ, có nỗi khổ tâm? Vừa rồi hai đứa trẻ chạy trốn quá nhanh, ta cũng chưa kịp hỏi."

Thiệu Lan Thuần nói: "Cỗ xe ngựa kia nhìn như là từ nơi khác đến, hai đứa trẻ này phải chăng chuyên chọn người ngoại lai để ra tay?"

Nhị phu nhân lắc đầu: "Mà thôi, kệ đi, dù sao cũng chỉ gặp mặt một lần, về sau không nhất định có thể gặp lại. Chúng ta đi dạo tiệm tạp hóa một vòng, xem xem nên mua món nào."

Thiệu Lan Thuần gật đầu, không hề xoắn xuýt việc này nữa, nàng bắt đầu nhìn những món hàng ở trên kệ.

Tiểu nhị bên cạnh cũng là người lanh lợi, hắn đã sớm chú ý đến các nàng rồi. Vốn tiểu nhị cũng định ra hỏi thăm khách hàng, nhưng khi thấy các nàng không xem hàng hóa, lại đứng ở nơi đó nói chuyện, như đang thương lượng việc gì, nên hắn mới không lại gần quấy rầy.

Lúc này thấy các nàng đã nói xong, sự chú ý cũng đã rơi vào trên quầy hàng, tiểu nhị vội vàng cười tiến lên hỏi: "Phu nhân tiểu thư, mọi người cần thứ gì không? Tiệm tạp hóa này của bọn ta chính là tiệm tạp hóa lớn nhất trong thành, trong cửa hàng bày biện không nhiều là vì mỹ quan, để nhìn không chen chúc. Có rất nhiều thứ tốt đang được để ở hậu viện đấy, tiểu thư phu nhân muốn hàng hóa gì cứ việc nói, phàm là có, ta sẽ ngay lập tức tìm cho mọi người, hơn nữa đảm bảo chất lượng tốt nhất."

Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn: "Chúng ta xem qua trước đã."

Tiểu nhị vừa nghe đã hiểu, đây là không có mục đích mua hàng, thế thì phải nhờ vào khả năng chào hàng của hắn.

"Phu nhân tiểu thư thoạt nhìn không phải người địa phương đúng không? Mọi người đi thăm người thân hay chỉ tình cờ đến nơi này? Mặc kệ là loại nào, nếu đã đến phủ thành này thế thì nhất định phải nếm thử những món đặc sản của chúng ta. Đây là loại óc chó nổi tiếng khắp Đại Tấn, vỏ vô cùng mỏng, thịt quả rất nhiều, ra đây, ta gõ ra một quả cho hai người nếm thử, xem xem vị như thế nào?" MAyy dich

Tiểu nhị rất nhiệt tình, hắn thấy hai người kia có bà tử theo hầu ở bên cạnh, thế thì chắc chắn không thiếu tiền, nói không chừng còn có thể mua nhiều hàng hơn.

Lúc trước quả thật nhị phu nhân đã nghe nói quả óc chó ở vùng này là đặc sản, những sạp hàng ven đường đến đây cũng có không ít người đang bán.

Chẳng qua là tiệm tạp hóa này đánh dấu phân loại rõ ràng hơn, phía trên quầy hàng chia ra nhiều giỏ, ghi chú từng chủng loại và giá cả khác nhau.

Nhị phu nhân vừa định thò tay cầm lấy hai giỏ quả óc chó lên nhìn xem thử, bên ngoài đột nhiên có hai người bước vào.

Bà còn chưa kịp phản ứng, Thiệu Lan Thuần bên cạnh lại đột nhiên giật giật tay áo bà, nhỏ giọng nói: "Nhị thẩm, mau nhìn kìa."

Nhị phu nhân nhìn theo hướng tay nàng chỉ, lập tức giật mình.

Đây không phải. . . là nam tử trẻ tuổi trên xe ngựa lúc nãy sao?

Bên cạnh nam tử còn có một nữ tử đi theo, nhìn cách ăn mặc thì người đó là phu nhân đã kết hôn, hơn nữa nàng ta chắc là phu nhân của hắn.

Trên mặt hai người đều có vẻ hơi khó chịu, phu nhân kia còn ngẩng đầu lên gọi: "Tiểu nhị, tiểu nhị đâu rồi? Không muốn đón khách đúng không?"

Tiểu nhị bên cạnh nhị phu nhân nhìn xung quanh một chút, không thấy tên tiểu nhị làm chung với hắn đâu, chỉ có mình hắn, tiểu nhị kia lập tức cảm thấy hơi khó xử rồi.

Hắn vừa định để cho một nam một nữ vừa mới bước vào này xem hàng trước một lượt, bỗng nghe được phu nhân bên cạnh nói: "Ngươi đi tiếp đón bọn họ trước đi, chúng ta xem hàng một chút, sau khi quyết định mua món gì rồi sẽ tìm ngươi."

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, hắn vội vàng gật đầu: "Được ạ, thế thì phu nhân tiểu thư cứ nhìn xem trước đi, nếu có yêu cầu gì cứ nói với ta."

Sau khi nhị phu nhân gật đầu, tiểu nhị bèn lộ ra dáng vẻ tươi cười, chạy đến trước mặt đôi nam nữ vừa vào cửa, hỏi: "Hai vị muốn mua món gì ạ?"

"Nơi này của các ngươi có táo khô không?"

"Có có có, đương nhiên là có, chúng ta có vài loại táo khô. Mời hai vị qua phía này." Tiểu nhị kia dẫn hai người đi đến ngăn tủ chứa táo khô.

Sau đó, hắn mở ba ngăn kéo ra, lấy ra ba loại táo khô khác nhau, nói tiếp: "Hai vị muốn mua táo để tặng người hay để ăn? Nếu tặng người, ta đề cử táo ở ngăn thứ ba này, vị ngon, loại cao cấp, vô cùng phù hợp để tặng người, tuy giá cả hơi cao, nhưng xét từ vẻ ngoài cho đến hương vị, loại này không tệ đâu."

Nữ tử nghe thế nhíu mày: "Chúng ta không muốn mua loại đắt, cái này thì sao, đây là loại rẻ nhất à?"

Tiểu nhị sững sờ, gật đầu đáp: "Đây đúng thật là loại rẻ nhất, nhưng hương vị kém hơn so với hai loại còn lại."

"Ngươi lấy một cái cho ta nếm thử."

Tiểu nhị chọn hai quả đưa cho bọn họ, hai người đều ăn hết.

Người phụ nữ vừa cắn một ngụm lập tức nhăn mày: "Cái này cũng quá khó ăn rồi."

Nam tử bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng là không thể ăn, so với loại bên kia của chúng ta, hương vị dở hơn một chút."

Nữ tử trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi còn nói, chúng ta vốn mang táo từ quê lên kinh thành để tặng lễ, dọc đường này đều bị ngươi ăn không còn một mảnh, hiện tại còn phải mua."

Lời nói vừa dứt, nàng ta quay đầu lại phân phó tiểu nhị: "Lấy loại này đi, ngươi lấy cho ta ba cân."

"Vâng ạ, khách nhân ngài chờ một lát, ta đi qua nhà kho phía sau lấy táo."

Đợi đến khi tiểu nhị kia đi rồi, người đàn ông mới nhếch miệng, nói.

"Mua thêm một lần thì mua thêm, lại không phải việc gì vội vàng. Mua loại rẻ như thế này, cũng không tốn mấy đồng tiền. Hơn nữa, chúng ta đưa thứ này cho muội muội của nàng, không phải nàng nói muội muội nàng từ nhỏ lớn lên ở kinh thành sao, táo ngon nhà chúng ta nàng ta chưa từng ăn qua, cho dù thay đổi loại này, nàng ta làm sao nhận ra được?"

Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần ở cách đó không xa, bởi vì góc nhìn che khuất cả nửa thân thể, cho nên hai người nam nữ kia không thể thấy được các nàng, ngược lại các nàng có thể nghe được rành mạch cuộc đối thoại của hai người kia, nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần nghe xong lập tức nhíu mày.

Lời nói tiếp theo của người phụ nữ kia càng làm cho hai người cực kỳ khó chịu.

"Nói thì nói như thế, nhưng việc chuẩn bị táo lúc trước là dùng bạc của gia tộc, lúc này lại phải lấy tiền của chúng ta. Vừa nghĩ tới việc phải lãng phí tiền vì tiện nhân kia, toàn thân ta đều không thoải mái. Còn nữa, ngươi vừa mới bị hai tên tiểu tử kia lừa mất trăm lượng bạc, việc này ta còn chưa tính sổ với ngươi đó."

Nam tử nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Được rồi được rồi, chúng ta chọn táo tiếp đi. Ta nói rồi, táo kém một chút cũng không có vấn đề gì, muội phu gì đấy của nàng không phải là quan ngũ phẩm sao? Cho dù chúng ta đưa lễ vật cho hắn, cũng chưa chắc hắn đã có bản lĩnh đưa ta vào Quốc Tử Giám."

Bình Luận (0)
Comment