Chương 1132: Lượng tin tức thật lớn
"Ngươi biết cái gì? Muội phu ta tuy vô dụng, nhưng ngươi biết hắn và Vĩnh Gia quận chúa thân thiết thế nào không?"
Nhị phu nhân ngẩn người, bà và Thiệu Lan Thuần nhìn nhau một cái.
Bà hạ giọng xuống, nhỏ giọng hỏi nàng: "Vừa rồi, hình như nhị thẩm vừa nghe được tên của Vân Đông."
Thiệu Lan Thuần gật đầu: "Đúng thật là hai người kia vừa nói mấy chữ Vĩnh Gia quận chúa."
Hai người đồng thời nhíu mày: "Lời này của bọn họ là có ý gì? Còn quan ngũ phẩm mà Vân Đông quen thuộc. . ."
Điều này làm cho nhị phu nhân và Triệu Lan Thuần cảm thấy không chắc, đấy là còn chưa kể đến việc Cố Vân Đông quen biết không ít quan ngũ phẩm. Hình như phủ Hoài Âm Hầu, còn có nhà chồng của Thiệu Linh, đều có phẩm hàm không chênh lệch lắm đâu.
Nhị phu nhân vốn định nghe một chút rồi rời đi, lúc này nghe vậy bà lại đứng yên rồi.
Đã nghe được chuyện có liên quan đến Vân Đông, bất luận thế nào bà cũng phải biết rõ ràng mọi chuyện. MAyy dich
Giọng nói bên kia lại vang lên thêm lần nữa: "Nói ra, có Vĩnh Gia quận chúa, ngươi muốn vào Quốc Tử Giám cũng dễ dàng hơn nhiều, tốt xấu gì ngươi cũng là tú tài. Tương lai việc học thành công, thi đậu cử nhân tiến sĩ, về sau cũng có lợi cho bọn họ. Ta chỉ không cam lòng, nha đầu thối Nghiêm Nhã kia lúc trước ở trước mặt ta chỉ có thể xun xoe nịnh nọt, hiện giờ nó bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi, cả cha và mẹ cả đều không quan tâm."
"Được rồi được rồi, kệ bọn họ đi, sau này chờ đến lúc ta có tiền đồ, đến lúc đó không phải bọn hắn sẽ nịnh nọt ta à? Đúng rồi, nếu không chúng ta cứ giữ lại trà và rượu đi, đồ mà cha đưa đều là đồ tốt, ngày thường ta cũng không có dịp dùng. Đến nhà muội muội của nàng thì cứ tiện tay mua vài món ở đây là được, dù sao nhà chúng ta nghèo, nàng ta cũng không thể nói điều gì. Hiện giờ ta còn bị lừa một trăm lượng bạc, đúng là đau lòng muốn chết."
Nữ tử suy nghĩ một chút bèn gật đầu đồng ý: "Được."
Lời nói vừa dứt, tiểu nhị kia cũng lấy hàng hóa đến rồi, thuận tiện hắn cũng tóm theo một tiểu nhị lười biếng khác, bảo tiểu nhị mới kia tiếp đón hai người nhị phu nhân. Nhưng lúc này, bên ngoài lại có khách bước vào, thế là tiểu nhị vừa lên kia đã chạy ra nghênh đón.
Người bên trong cửa hàng nhiều hơn, giọng nói của hai vợ chồng bên đó cũng nhỏ lại, thì thà thì thầm thương lượng một chút, chỉ là lần này hai người nhị phu nhân không thể nghe được gì.
Nhưng, chỉ xét những lời hai người kia vừa nói xong thì lượng tin tức mang đến cũng rất nhiều rồi.
Nghiêm Nhã??
Đây không phải là tên thê tử của Nhiếp Thông, Nhiếp đại nhân kia sao?
Lông mày của nhị phu nhân nhíu lại, bà dẫn Thiệu Lan Thuần ra khỏi cửa tiệm.
Tiểu nhị đang sắp xếp lại đống táo khô cho hai vợ chồng kia chợt ngẫng đầu lên, hắn thấy bóng lưng rời khỏi cửa hàng của bọn họ, tiểu nhị định gọi lại, chỉ tiếc là không kịp nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn khách hàng bỏ về.
Ba người nhị phu nhân đi một đoạn đường, đến lúc cách khá xa cửa hàng rồi mới ngừng lại.
Thiệu Lan Thuần không biết Nghiêm Nhã là ai, nàng khó hiểu hỏi: "Nhị thẩm, bọn họ nói đến ai vậy?" MAyy dich
"Nghiêm thị, là phu nhân của Nhiếp đại nhân. Trước khi chúng ta rời kinh thành, không phải Vân Đông đã nói với chúng ta sao, có chuyện gì có thể đến tìm Đái tri phủ, hoặc tìm Nhiếp phủ ở phủ Tuyên Hòa? Vị Nhiếp đại nhân kia chính là đại công tử của Nhiếp phủ. Mấy năm trước, lúc cả nhà Vân Đông chạy nạn đến phủ Tuyên Hòa, Nhiếp đại công tử này giúp bọn họ không ít, quan hệ giữa Vân Đông và Nhiếp phủ cũng cực kỳ tốt."
Nhị phu nhân có quen biết với Nghiêm Nhã, cũng gặp nàng ấy rồi, vì từng nói chuyện cùng nhau nên thậm chí bà còn biết rõ một ít chuyện trong nhà của nàng ấy.
Nghiêm Nhã là người nhút nhát sợ sệt, bởi vì là thứ xuất, lúc ở Nghiêm gia nàng cũng bị mẹ cả và đích tỷ chèn ép.
Nghe nói việc nàng ấy gả cho Nhiếp Thông cũng là do bị đích tỷ xếp đặt tính kế, trời xui đất khiến làm sao mới tạo thành hậu quả như thế, vốn đích tỷ Nghiêm Linh này vừa ý Nhiếp Thông trước, cho nên Nghiêm Linh vô cùng thống hận Nghiêm Nhã, còn lợi dụng quan hệ với phụ thân, nhiều lần dày vò Nghiêm Nhã.
Gia tộc của Nghiêm phủ ngay tại phủ Hà Định, nhị phu nhân nhớ rõ nơi ấy đúng là có táo khô rất nổi danh.
Đại phòng của Nghiêm phủ vẫn luôn ở nhà cũ tại phủ Hà Định, nhị phòng Nghiêm Nhã thì đến kinh thành lo việc buôn bán làm ăn khai thác thị trường. Lúc đầu cũng thuận lợi, kết quả lão thái gia trong tộc muốn báo đáp ân cứu mạng của Thôi thái y, cho nên mới nói nhị phòng thay hắn trả ơn, đưa Bạch Mộc Tử cho Thôi thái y.
Nghiêm Dịch Hải không muốn, ông ta bèn khiến Nghiêm Nhã bị thương, lợi dụng nàng ấy cố ý sắp đặt thiết kế một âm mưu vu oan giá họa, lão ta muốn chiếm lấy Bạch Mộc Tử làm của riêng. Không ngờ lại bị Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn làm chim sẻ núp phía sau, hai người chẳng những vạch trần âm mưu của Nghiêm Dịch Hải, còn lấy được Bạch Mộc Tử về trong tay.
Về sau chuyện Nghiêm Dịch Hải làm bị lão thái gia ở trong tộc biết được, lão thái gia gọi cả nhà hắn trở về, nói đại phòng đến kinh thành.
Thế là cục diện phía kinh thành bắt đầu rối rắm, đại phòng không đủ sức xoay chuyển trời đất, đành lui về phủ Hà Định.
Ngay cả viện tử của Nghiêm gia tại kinh thành, hiện giờ cũng bán cho Cố Vân Đông, cải tạo thành cửa hàng Tân Minh Các rồi.
Thiệu Lan Thuần nghe xong, có cảm giác như biểu ca và chị dâu trở thành người thắng sau cùng.
Nàng không khỏi trầm tư hỏi: "Cho nên, nữ tử bên trong cửa tiệm kia chính là Nghiêm Linh? Người đàn ông bên cạnh là chồng của nàng ta, chồng nàng ta muốn vào Quốc Tử Giám, nhưng bọn họ không có mối quan hệ nào ở kinh thành giúp bọn họ chạy ngược chạy xuôi, vì thế nên bọn họ mới đánh chủ ý vào Nghiêm Nhã, còn, còn muốn tính kế đến chị dâu?"
Vừa nghĩ cũng biết, nhị phòng Nghiêm gia quay về phủ Hà Định, sinh sống trước mắt đại phòng, chắc chắn gặp không ít khó khăn.
Nhìn đức hạnh của người mà Nghiêm Linh gả cho thì biết.
Hiện tại tình cảnh giữa hai tỷ muội khác nhau một trời một vực, Nghiêm Linh chắc chắn càng thêm thống hận Nghiêm Nhã.
Nhưng đều là thứ nữ, đương nhiên Thiệu Lan Thuần đứng về phía Nghiêm Nhã, huống chi quan hệ giữa nàng ấy và chị dâu cũng không cạn.
"Hiện giờ cháu cảm thấy thật may mắn, may là nhị thẩm đã ngăn cháu lại trước khi cháu lao ra làm chứng cho tên nam tử kia khi hắn bị lừa bịp tống tiền." Đối với đôi nam nữ cặn bã như thế, bị trừng trị là đáng dời.
Thiệu Lan Thuận còn thấy một trăm lượng bạc là quá ít, nhìn hai vợ chồng kia keo kiệt như thế, muốn xin người khác giúp mình lại không hành động như con người, còn muốn lấy táo thấp kém làm lễ đưa cho người khác, mặt mũi đâu ra thế?
Nhị phu nhân gật đầu tán đồng: "Xem ra sau này trước khi làm chuyện gì chúng ta đều phải cân nhắc trước sau rồi mới làm, được rồi, bây giờ nhanh chóng về khách điếm trước thôi, nói lại chuyện này cho Thiệu Song biết, để hắn tìm người đưa tin đến kinh thành, miễn cho Vân Đông bị hai người kia tính kế."
"Đúng đúng đúng, chúng ta về khách điếm trước thôi."
Đi một chuyến trong tay bốn người cần theo mấy hộp lễ vật, không tiếp tục dạo phố, vội vã quay về khách điếm.
Ai ngờ Thiệu Song lại không ở đó, nhị phu nhân chỉ có thể về phòng trước, viết một bức thư bỏ vào phong thư, chờ Thiệu Song về lại xử lý.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, bà ra khỏi phòng tìm Thiệu Lan Thuần xuống lầu ăn ít đồ.
Nhưng lúc mấy người vừa bước xuống lầu, bước chân của nhị phu nhân chợt dừng lại, bà có hơi chần chờ do dự nhìn về phía cửa lớn của khách điếm, có ba người một lớn hai nhỏ đang tiến vào.
Hai đứa trẻ vừa nhìn chỉ khoảng mười tuổi, người lớn là một công tử trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú.
Tuy hai đứa trẻ này đã thay đổi quần áo, trên mặt không có vết bẩn.
Nhưng nhị phu nhân quan sát cẩn thận, hơn nữa cũng chưa qua bao lâu, bà nhìn một chút đã nhận ra rồi.
Lúc này Cố Vân Thư đang có dáng vẻ bất mãn nói với vị công tử tuấn tú kia: "Huynh nói xem huynh ra chủ ý cùi bắp gì thế, lãng phí thời gian của đệ, còn chưa nói đến việc chỉ lấy được 100 lượng bạc mà thôi. Lúc ấy huynh nên nghe đệ, đánh luôn một trận, giáo huấn bọn họ như thế mới khắc sâu được."
"Đúng đấy, chúng ta còn phải khóc, phải rơi nước mắt, quá mệt mỏi." Biển Nguyên Trí cũng phụ họa theo.