Chương 1133: Liễu Duy ra chủ ý
"Vậy các ngươi đưa bạc cho ta, đừng độc chiếm một mình." Liễu Duy trừng mắt, hai tay hung hăng vịn đầu hai đứa trẻ.
Cố Vân Thư lập tức che ngực chỗ đang để ngân phiếu lại, tức giận nói: "Dựa vào gì mà cho huynh chứ, huynh không hề bỏ ra tí sức lực nào, đều là kết quả cố gắng của đệ và biểu ca, huynh muốn lấy một chén canh, mơ đi."
Liễu Duy cười lạnh: "Chỉ với chút sức lực của các ngươi, căn bản không đáng một trăm lượng bạc."
"Ai nói, hiện tại giá trị con người của đệ không giống lúc trước, đệ còn chê ít đây này." Cố Vân Thư ưỡn ngực, tỏ vẻ vô cùng khinh thường.
Liễu Duy chậc chậc vài tiếng: "Đúng vậy, giá trị con người của ngươi hiện tại rất cao, nếu như bị người ta biết ngươi là tú tài. . ." Lúc nói đến hai chữ tú tài, Liễu Duy hạ giọng rất thấp, chỉ có Cố Vân Thư nghe được. "Sau này ngươi không sợ bị nước bọt của người đời làm cho chết đuối sao?"
"Ai bảo hai người kia muốn tính kế với tỷ của đệ? Đại tỷ của đệ nói, đối đãi với loại người này nên vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, phải tiên hạ thủ vi cường. Ta đây là đệ đệ của tỷ ấy, đệ giúp tỷ tỷ hả giận, giúp nàng báo thù không phải là việc nên làm hay sao?" Nói xong, Cố Vân Thư bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, cắn cắn răng nói tiếp: "Hơn nữa, quan trọng nhất là, chủ ý này do huynh đề ra, huynh đề ra đấy, huynh đề ra đấy."
Biển Nguyên Trí khẳng định nói thêm một câu: "Huynh ra chủ ý đấy!!"
Liễu Duy lập tức sờ mũi của mình, nhỏ giọng nói: "Không phải chủ ý này của ta rất tốt sao?"
Một lớn hai nhỏ vừa nói vừa đi đến một góc hẻo lánh trong sảnh chính, ngồi xuống một bàn.
Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần kinh ngạc, hai người liếc nhau một cái: "Cho nên hai đứa trẻ này, quả nhiên biết rõ hai vợ chồng kia là người thế nào nên mới cố ý đi ăn vạ sao?"
Thiệu Lan Thuần nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Nghe ý tứ, hình như đôi vợ chồng kia muốn làm gì đó gây bất lợi với bọn họ trước . . ." MAyy dich
May mắn, lúc ấy nàng không tiến lên làm chứng cho tên nam tử kia, nếu không nàng đã vô tình giúp đỡ kẻ xấu rồi.
Nhị phu nhân mím môi, dẫn Thiệu Lan Thuần đi đến góc hẻo lánh kia, ngồi xuống bàn ngay sau lưng Cố Vân Thư.
Liễu Duy vừa lúc nhìn thấy các nàng, cũng hơi trừng mắt, không nói gì.
Hắn gọi tiểu nhị đến, bắt đầu gọi món ăn.
Chỉ có điều sau khi gọi món xong, theo bản năng Liễu Duy nhìn qua phía Cố Vân Thư.
Chỉ thấy cậu nhóc lập tức tỏ thái độ cảnh giác, híp mắt lại hỏi: "Huynh không được đánh chủ ý vào ngân phiếu của ta."
"Cũng không thể nói như vậy, vừa rồi ngươi cũng nói chủ ý do ta đề xuất, ta nghĩ ra phương pháp kia cũng rất tốn sức nhức đầu đấy, ta không có công lao cũng có khổ lao chứ? Ăn một bữa cơm ngươi mời thì có vấn đề gì? Tuổi còn nhỏ không thể keo kiệt như thế, bằng không thì sau này ngươi không lấy vợ được đâu, lúc ấy đừng đến tìm ta khóc lóc."
Cố Vân Thư: "Việc này huynh yên tâm, đệ tìm vợ chắc chắn dễ dàng hơn huynh." Liễu Duy còn cho là chủ ý hắn đề ra lợi hại lắm, không phải là vì thỏa mãn trò đùa dai của bản thân thôi sao? Nếu làm theo kế hoạch của mình thì hai vợ chồng Nghiêm Linh kia không chừng còn không dám đến kinh thành nữa.
Đáng tiếc, chơi đoán số thua, chỉ có thể nghe theo Liễu Duy, haizz. . .
"Chỉ bằng ngươi? Dựa vào gì mà dễ dàng hơn ta? Chỉ nói mạnh miệng là giỏi."
"Do đệ đẹp hơn huynh, thông minh hơn huynh, học vấn tốt hơn huynh, thân thủ tốt hơn huynh."
Liễu Duy: ". . ." Hắn ngậm một ngụm máu trong cổ họng, sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn tức giận nhìn về phía Cố Vân Thư: "Ta cao hơn ngươi."
"Phụt. . ." Thiệu Lan Thuần thật sự không nhịn được, nàng che miệng nhỏ giọng bật cười.
Sau khi ý thức được không tốt, nàng nhanh chóng nâng chung trà lên, uống một ngụm trà nhỏ.
Cũng may sảnh lớn ầm ỹ, âm thanh của Thiệu Lan Thuần lại rất nhỏ, bọn người Liễu Duy không ai chú ý đến.
Thực tế lúc này Liễu Duy đã đứng lên, vẫy vẫy tay về phía cầu thang rồi.
Nhị phu nhân nhìn về hướng vẫy tay của hắn thì thấy một cô nương đi xuống từ lầu hai của khách điếm.
Liễu Duy đứng dậy đón nữ tử ấy qua ngồi bên cạnh hắn.
"Nàng thấy sao rồi? Nghỉ ngơi khỏe chưa?"
Nhiếp Song gật đầu: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Đang nói về hôn sự của A Thư." Biển Nguyên Trí vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, vừa cười vừa nói.
Cố Vân Thư vừa uống một ngụm trà, suýt chút nữa là phun ra rồi.
Cậu nhóc lập tức quay đầu nhìn về phía biểu ca nhà mình, Biển Nguyên Trí gật đầu, hỏi: "Chẳng lẽ không đúng à?"
Cố Vân Thư liền: ". . ." MAyy dich
Liễu Duy cười ha ha, lập tức mở miệng: "Đúng đúng đúng, nàng không biết đâu, tiểu tử thúi này vừa rồi có bao nhiêu tự luyến, nói bản thân tốt thế nào lợi hại ra sao, tương lai cưới vợ dễ dàng hơn ta nhiều."
Biển Nguyên Trí: "Đó là nói thật đấy, trước kia lúc bọn đệ rời khỏi nhà, đã có vài gia đình tìm tới cửa, muốn đính hôn với A Thư rồi."
Tiếng cười của Liễu Duy chợt im bặt, hắn yên lặng cầm lấy chén trà uống hai hớp trà, vô cùng cứng ngắc chuyển chủ đề: "Nương tử ta nói với nàng, chúng ta vừa trở về từ bên ngoài, nàng biết chuyện gì vừa xảy ra không, có người muốn tính kế đại ca của nàng, thân là muội phu, ta chắc chắn không thể nào ngồi yên không quan tâm, cho nên ta bèn. . ."
Hắn nhích đến bên cạnh Nhiếp Song, kể lại một lần.
Biển Nguyên Trí trừng mắt nhìn, rồi lại quay đầu nhìn về phía Cố Vân Thư, hai người che miệng cười.
Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, nhị phu nhân từ sau lúc Nhiếp Song xuống lầu đã không nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ nữa, mọi người ngồi ở hai bàn bắt đầu vùi đầu ăn uống.
Không bao lâu sau, từng người quay trở về phòng.
Trước khi nhị phu nhân vào phòng, bà phát hiện gian phòng của đám nhóc Cố Vân Thư chỉ cách phòng của bà một đường chéo.
Mãi cho đến lúc trời tối, Thiệu Song mới dẫn theo hai huynh đệ Dư gia quay trở về.
Bọn họ đi nội thành mua một tí đồ ăn đồ dùng, để lúc cần dùng ở trên đường.
Buổi tối ra đường thuận tiện ăn thêm vài món.
Vì vậy sau khi trở về, Thiệu Song sắp xếp đồ đạc xong, hắn đi tắm rửa, định đi ngủ sớm.
Không ngờ khi vừa bước vào phòng, cửa gian phòng đã bị gõ vang.
Là hộ vệ bên người nhị phu nhân, nói là nhị phu nhân có một việc rất quan trọng muốn tìm hắn.
Thiệu Song tưởng hai người gặp phiền toán gì lúc đi ra ngoài dạo phố vào buổi sáng, hắn cũng không kịp nói thêm một lời, bèn nhanh chóng đi gặp nhị phu nhân.
Nhìn thấy bà ấy bình yên vô sự, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Nhị phu nhân có chuyện quan trọng gì phân phó ta đi làm sao?"
"Đúng thật là có việc này." Nhị phu nhân lấy ra một phong thư, "Bức thư này, phiền toái ngươi tìm người đưa về kinh thành, tốt nhất là lập tức đưa tận tay cho mấy người Thanh Viễn."
Thiệu Song tiếp nhận thư, hơi khó hiểu nhìn về phía nhị phu nhân: "Đây là. . ."
Thoạt nhìn hình như rất cấp bách, hắn không khỏi thay đổi sắc mặt hỏi: "Có phải đã gặp chuyện gì rồi hay không?"
"Hôm nay lúc ta đi dạo phố, gặp được một đôi vợ chồng, thê tử kia hình như là đích tỷ của Nghiêm thị, phu nhân của Nhiếp đại nhân, lần này bọn họ đi kinh thành, chính là vì tìm Nhiếp đại nhân hỗ trợ, nếu chỉ có vậy thì không nói làm gì, đằng này bọn hắn còn muốn tính kế với Vân Đông."
Lúc này Thiệu Song nghiêm túc hỏi: "Kính xin phu nhân nói rõ chi tiết cho ta biết."
Nhị phu nhân cũng nghiêm túc thuật lại hết tất cả mọi chuyện mà bản thân bà nghe được một lần, thuận tiện cũng tỉ mỉ kể lại việc bà gặp hai đứa trẻ ăn vạ nam tử trên xe ngựa, lừa đi một trăm lượng bạc.
Nhưng sau khi Thiệu Song nghe xong việc hai đứa trẻ lừa tiền rồi lại đánh ngã ba tên du thủ du thực, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên kỳ quái.