Chương 1134: Giọng nữ truyền ra từ trong phòng
Nhị phu nhân thấy thế, trong lòng không khỏi lo lắng: "Làm sao vậy? Có phải có vấn đề gì không?"
Thiệu Song chậm rãi thở ra một hơi, bất chợt sờ nhẹ lên mũi, rồi hỏi: "Phu nhân có thể nói rõ hơn về chuyện của hai đứa trẻ kia được không?"
Nhị phu nhân kinh ngạc, chỉ có thể lặp lại một lần về những việc lúc chiều bà nghe được thấy được ở sảnh lớn.
Nhưng kỳ thật những chuyện nhị phu nhân biết cũng không nhiều, dù sao lúc ấy ở sảnh lớn rất ồn ào, bà chỉ loáng thoáng nghe được một ít, thậm chí cả việc bọn họ tên là gì bà cũng không biết.
Lúc này thấy Thiệu Song đặc biệt để tâm đến, nhị phu nhân cũng cảm thấy kỳ quái.
Thiệu Song nghe xong, trong lòng hắn đã có một ít suy đoán.
Hắn cảm giác hai đứa trẻ này rất giống Vân Thư và Nguyên Trí.
Thế nhưng mà, đôi vợ chồng ở cùng bọn chúng là ai? Hai người Vân Thư Nguyên Trí không phải là một mình đi ra ngoài du lịch sao?
Thiệu Song khó hiểu, cuối cùng hắn vẫn cầm bức thư nhị phu nhân đưa cho, nói với bà: "Ta đã biết, sáng sớm ngày mai ta sẽ tìm người đưa bức thư này đến kinh thành. Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường."
"Được, vậy giao cho ngươi."
Thiệu Song đi ra khỏi phòng, ánh mắt hắn không khỏi nhìn vào hai gian phòng chéo ở phía bên kia.
Hắn suy nghĩ, vẫn đi đến đó.
Đứng trước cửa phòng, Thiệu Song cẩn thận nhớ lại những đặc điểm mà nhị phu nhân vừa kể, hắn do dự một lát, đang chuẩn bị gõ cửa.
Ai biết khi tay vừa mới nâng lên, ngọn đèn bên trong đột nhiên tối sầm lại không còn ánh sáng.
Trong nháy mắt Thiệu Song cũng không biết rốt cuộc hắn nên gõ cửa hay không.
Chỉ là cứ đứng yên một chỗ ở cửa thế này cũng không ổn.
Ánh nến bên trong vừa mới dập tắt, chắc không đến mức người ở trong phòng đã ngủ đâu nhỉ?
"Rầm rầm rầm" tiếng đập cửa vang lên theo quy luật, chỉ có điều bên trong phòng không hề có chút động tĩnh nào.
Thiệu Song nhíu mày, vừa định gõ tiếp, không ngờ trong phòng lại đột nhiên truyền ra một giọng nữ thanh thúy: "Gõ cái gì mà gõ? Hơn nửa đêm rồi, ngươi muốn làm gì? Ta gọi người đấy."
Thiệu Song khẽ giật mình, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng lui về phía sau một bước, lí nhí một câu rất nhỏ: "Thật xin lỗi, ta nhận nhầm cửa."
Hắn ở lại chỗ này không tốt, bèn nhanh chóng bước chân, vội vàng quay trở về gian phòng của mình.
Mãi cho đến cửa phòng đóng lại, sắc mặt hắn mới thoáng khôi phục bình thường.
Chỉ là rất nhanh sau đó Thiệu Song lại nhíu mày, không phải nhị phu nhân đã nói, trong phòng kia có hai đứa trẻ sao? Tại sao lại có giọng của phụ nữ?
Chẳng lẽ người ở trong phòng chính là hai vợ chồng kia?
Chỉ có điều hiện tại Thiệu Song cũng không thể lại đi gõ thêm gian phòng còn lại, hắn nhanh chóng gọi người mang nước vào phòng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Thiệu Song mới gọi hộ vệ gác đêm hôm nay lại, dặn dò hắn chú ý đến hai gian phòng nằm chéo phía đối diện.
Sau khi hộ vệ kia đáp ứng, Thiệu Song mới quay về trong phòng của mình nghỉ ngơi.
Có điều hắn không biết là, lúc hắn gõ cửa phòng kia, Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đang nhỏ giọng bàn tán với nhau.
"Đệ biết ngay mà, quả nhiên chúng ta đã bị theo dõi." Hai người trốn ở trong chăn, ánh mắt lại chăm chú về hướng cửa phòng đã khóa lại, giọng nói của Cố Vân Thư rất nhỏ: "Trước kia lúc mới vào khách điếm, đệ cũng có cảm giác giống như có ai đó nhìn chằm chằm vào chúng ta, vừa rồi người kia đứng một hồi lâu mới gõ cửa, chắc chắn là có mục đích riêng."
"Đệ nói xem, chúng ta bị nhận ra rồi sao?"
Cố Vân Thư nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Đoán chừng là vậy, đệ đã nói chủ ý của Liễu Duy ca ca không đáng tin cậy, quá khiến người khác chú ý rồi, hiện tại quả nhiên đã xảy ra chuyện. Đôi vợ chồng kia nhất định đã hoài nghi chúng ta rồi, nhưng còn không dám xác định, cho nên mới gọi người đến xò xét chúng ta, bây giờ có lẽ chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi. Vừa nãy may mà có biểu ca."
Biển Nguyên Trí xấu hổ cười, ngay sau đó hắn lại khẽ gật đầu: "Dù sao ta cũng là biểu ca, ta nhất định phải bảo vệ đệ. Hiện tại ta có thể giả được đủ mọi giọng nói, càng ngày càng thuần thục, về sau gặp phải mấy chuyện như thế này, đệ cứ yên tâm giao cho ta." MAyy dich
Lúc hai người bọn chúng vừa rời khỏi phủ Tuyên Hòa bắt đầu đi du lịch, tuy Cố Đại Giang cũng chuẩn bị người đi theo bọn họ, nhưng đã là đi rèn luyện, vậy đương nhiên không thể luôn ỷ lại vào người khác.
Cho nên đám người đi theo bọn họ, trên cơ bản chỉ là đang âm thầm bảo hộ mà thôi, hai đứa trẻ không gặp nguy hiểm thì những người kia sẽ không xuất hiện.
Nhưng hai người bọn chúng chỉ là trẻ con, đã có không ít người cảm thấy bọn chúng dễ bắt nạt.
Về sau có một lần hai đứa trẻ vào phải hắc điếm, sau khi phát hiện không đúng, hai đứa liền cố ý ở trong phòng, lợi dụng ánh nến chiếu ra một bóng dáng cao lớn, muốn cho người xấu biết khó mà lui.
Người kia cũng là kẻ có lòng đa nghi, vẫn luôn đứng ở cửa ra vào không chịu rời đi.
Sau đó, dưới tình thế cấp bách Biển Nguyên Trí đột nhiên nói ra một giọng đàn ông khàn khàn, vừa thô lỗ vừa táo bạo lại có vẻ không dễ chọc, cuối cùng giúp cho cả hai vượt qua nguy cơ.
Hai người đều không ngờ là, Biển Nguyên Trí còn có kỹ năng như thế này.
Sau đó, Biển Nguyên Trí lại thử giả giọng đủ kiểu âm thanh, thậm chí hắn còn phát hiện ra bản thân có thể bắt chước giọng nói của người khác.
Lúc này, bọn chúng hưng phấn như vừa phát hiện ra một đại lục mới, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Bất luận là Cố Vân Thư hay Biển Nguyên Trí, hai đứa đều là người trải qua không ít chuyện, cho nên gần như theo bản năng cả hai đều quyết định giấu đi loại kỹ năng này, chỉ nói cho người nhà thân thiết.
Liễu Duy và Nhiếp Song gặp bọn chúng tại phủ Vạn Khánh, sau khi có bọn chúng đi cùng, Liễu Duy xem bản thân như đại ca của chúng, có vấn đề gì đều thay chúng giải quyết.
Vì vậy từ phủ Vạn Khánh cho đến nơi đây, hai đứa trẻ đều không có cơ hội dùng tới kỹ năng "Biến đổi giọng nói" mãi cho đến. . . Đêm nay.
"Tóm lại, sáng mai chúng ta lập tức lên đường rời khỏi đây, sớm đến kinh thành."
"Ừm."
Hai người nói chuyện trong chốc lát, xác định người gõ cửa không còn quay lại nữa thì lắp đặt cạm bẫy dưới cửa phòng và cửa sổ, rồi mới nằm trên giường an tâm chìm vào giấc ngủ.
Đến ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, hai đứa nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo tử tế sau đó đi bên cạnh gian phòng của Liễu Duy gõ cửa.
Nhưng bọn chúng vừa ra tới, hộ vệ trong góc lập tức phát hiện được, hắn nhanh chóng đi tìm Thiệu Song vừa mới tỉnh dậy đang ở sau hậu viện chuẩn bị xe ngựa.
Thiệu Song nghe nói trong phòng vừa có hai đứa trẻ đi ra, lúc này hắn mới sững sờ, lập tức bật cười.
"Quả nhiên là bọn chúng."
Buổi tối hôm qua ước chừng chúng đã dùng phương thức gì đó cố ý hù dọa hắn.
Thiệu Song cảm thấy, trẻ con tuổi này lại có thể thông minh như vậy, chắc chắn chính là Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí rồi.
Hắn lập tức phấn chấn tinh thần, đưa thứ trong tay giao cho hộ vệ kia, bản thân thì vội vã vào khách điếm.
Lên lầu hai, hắn lại tới cửa ra vào của gian phòng kia.
Không ngờ cửa phòng lúc này lại mở toang, bên trong không có ai, cả hành lý cũng biến mất.
Thiệu Song nhíu mày, đi vài bước vào trong phòng.
Ngay lúc hắn đang xem xét, bên trái đột nhiên có một sợi dây thừng bắn ra, hướng thẳng về phía đầu của hắn.
Sắc mặt Thiệu Song đột nhiên biến đổi, hắn vội vàng lui về phía sau hai bước, thò tay bắt được dây thừng, sau đó dùng lực kéo một cái, một người lảo đảo bị kéo ra.
Nhưng sát theo đó, bên phải lại có một bóng người nhỏ xông ra, đạp một cước về phía hai chân của Thiệu Song.
Thiệu Song vội vàng nhảy lùi về sau, ai ngờ sau lưng lại có một cơn gió mạnh đánh tới.