Chương 1135: Đây là đệ đệ của Cố Vân Đông
Thiệu Song vội vàng hô lên: "Vân Thư thiếu gia, là ta."
Giọng nói của hắn vừa dứt, cơn gió lớn ở phía sau lưng lập tức đổi hướng, hướng sang phía bên cạnh.
Cố Vân Thư khó khăn lắm mới dừng bước, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt kinh hồn của Thiệu Song.
"Thiệu Song ca ca???"
Thiệu Song thở một hơi ra: "Quả nhiên là hai người."
Cố Vân Thư thu lại món đồ trong tay, Liễu Duy bên trái cũng đứng vững vàng, Biển Nguyên Trí bên phải cuối cùng cũng nhìn rõ được dáng vẻ của hắn.
Trong phòng lập tức yên tĩnh như gà, mọi người đều hơi ngây người.
Vẫn là Cố Vân Thư kịp phản ứng, hắn vui vẻ chạy lên trước: "Thiệu Song ca ca, sao lại là huynh? Sao huynh lại đến đây? Ta còn tưởng huynh là người xấu, suýt chút nữa là làm huynh bị thương."
Thiệu Song vẫy tay: "Không có việc gì, ta cũng không ngờ là mọi người." Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Liễu Duy: "Liễu thiếu gia."
Thì ra đôi vợ chồng đi chung với Cố Vân Thư, là Liễu Duy và Nhiếp Song ah.
Liễu Duy phủi tay, vứt dây thừng xuống đất, ha ha gượng cười hai tiếng.
Mới vừa rồi bị kéo lảo đảo không vững, rất, rất mất mặt đấy.
Dẫu gì Liễu Duy cũng là người học võ từ nhỏ, tuy là có chút khoa chân múa tay, sau khi kết hôn một năm hắn cũng hoàn toàn xao lãng việc tập luyện, nhưng bị Thiệu Song khinh địch như vậy kéo ra, vẻ mặt hắn cũng không dễ chịu gì.
Lúc này Thiệu Song mới nói với Cố Vân Thư: "Chuyến này ta quay về phủ Tuyên Hòa, không ngờ lại gặp được mọi người ở đây. Trước khi rời khỏi kinh thành, phu nhân còn nói với chúng ta, thiếu gia và Nguyên Trí thiếu gia đi ra ngoài du lịch, ước chừng hơn phân nửa khả năng là đi về phía kinh thành này, chắc tầm nửa tháng, một tháng nữa mới đến nơi, không ngờ mọi người đã đến gần kinh thành như vậy rồi."
Cố Vân Thư đột nhiên mỉm cười, hắn cũng không thể nào nói với Thiệu Song rằng du lịch chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích quan trọng nhất của hắn chính là đến kinh thành gặp cháu trai vừa sinh ra của mình. MAyy dich
Dù sao hiện giờ trong nhà chỉ có một mình cha hắn, nếu hắn nói muốn đi kinh thành đoàn tụ với mẹ, cha hắn biết được sẽ rất đau lòng.
Cha nhất định sẽ đau lòng nhốt hắn ở trong nhà không cho đi ra ngoài, muốn hắn cùng nhau chịu đựng gian khổ với mình, hắn cũng rất khó khăn.
"Thiệu Song ca ca, huynh một mình quay trở về phủ Tuyên Hòa sao? Có phải là gặp phải chuyện gì không?"
"Ta không đi một mình, ta hộ tống nhị phu nhân và tam tiểu thư phủ Hoài Âm Hầu."
Nhị phu nhân và tam tiểu thư của Hầu phủ??
Người ở chỗ này đều tràn đầy vẻ khó hiểu trên mặt.
Chuyện này à, cũng không có cách nào nói chi tiết, nhưng chờ đến lúc bọn họ quay về kinh thành rồi, hơn phân nửa cũng có thể nghe được những lời bàn tán kia.
Cho nên Thiệu Song và mấy người còn lại đều ngồi vào bàn bên cạnh, chỉ nói đơn giản là các nàng muốn đi phủ Tuyên Hòa thăm thú một chút, đi thôn Vĩnh Phúc giải sầu.
Bởi vì Cố Vân Đông lo lắng, cho nên dặn dò Thiệu Song phụ trách sự an toàn của các nàng.
Hắn giải thích như thế, mọi người đều hiểu được.
Đã gặp mặt ở chỗ này, xét quan hệ giữa Vân Đông và phủ Hoài m Hầu, Cố Vân Thư với tư cách là đệ đệ ruột thịt của cô, chắc chắn phải đi bái phỏng trưởng bối một chuyến.
Liễu Duy không đi, hắn còn phải qua phòng bên cạnh chăm sóc cho Nhiếp Song.
Cuối cùng Thiệu Song dẫn theo Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí ra cửa phòng, đi gặp mặt nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần.
Nhị phu nhân vừa ăn sáng xong, đang nghĩ ngợi về thời gian xuất phát, bà vừa mở cửa phòng, đã thấy Thiệu Song dẫn hai đứa trẻ đi tới.
Vẻ mặt của nhị phu nhân mờ mịt, sao Thiệu Song lại dẫn bọn chúng đến đây? ?
Thiệu Song với dáng vẻ vô cùng phấn chấn nói với bà: "Nhị phu nhân, ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là Vân Thư thiếu gia, Nguyên Trí thiếu gia, bọn họ là đệ đệ và biểu đệ của phu nhân nhà chúng ta, người hôm qua mà ngài nhìn thấy chính là bọn họ."
Nhị phu nhân mở to hai mắt nhìn, không dám tin mở miệng: "Vừa rồi ta không nghe rõ lắm, ngươi nói là đệ đệ và biểu đệ của ai?"
Thiệu Song ho nhẹ một tiếng, mỉm cười lập lại một lần, "Là thiếu phu nhân nhà chúng ta đấy ạ."
Đây không phải là vợ của Thanh Viễn, Vân Đông sao? ?
Tầm mắt của nhị phu nhân nhìn về phía hai đứa trẻ, Cố Vân Thư không nhịn được xấu hổ cười.
Vừa rồi Thiệu Song ca ca đã nói với bọn chúng, nhị phu nhân và tam cô nương Hầu phủ tận mắt thấy hắn chạy đến trước xe ngựa cố ý té trên mặt đất, lừa gạt một trăm lượng bạc của người khác.
Không ngờ bà ấy lại là nhị cữu mẫu của tỷ phu, kết quả lần đầu tiên gặp mặt lại thấy được dáng vẻ không đáng tin cậy của hắn, lỡ đâu sau này bà ấy có ấn tượng kém hơn với tỷ tỷ hắn thì làm sao bây giờ? MAyy dich
Vân Thư càng nghĩ càng lo lắng, hắn nhanh chóng tiến lên đỡ tay của nhị phu nhân, đỡ bà vào trong phòng, đợi đến lúc bà ngồi xuống ghế, hắn bèn lập tức rót một chén nước ấm để ở trước mặt bà, nói: "Bá mẫu ngài dùng trà."
Nhị phu nhân sững sờ, theo bản năng nhận lấy.
Sau đó, bà chợt nghe được giọng nói vô cùng thành khẩn của Vân Thư: "Bá mẫu, về chuyện ngày hôm qua, cháu phải giải thích với người một chút. Hôm qua xác thực là cháu làm chuyện không tốt lắm, nhưng là có nguyên nhân ạ. Người đàn ông trên xe ngựa kia không phải người tốt. Chính tai cháu nghe được bọn họ tính kế tỷ tỷ và Nhiếp đại ca của cháu, hai người kia một người là tỷ tỷ, một người là đại ca ruột của Nhiếp Song tỷ tỷ, với tư cách là người thân của bọn họ, chúng cháu chắc chắn không thể xem như không thấy gì được, chúng cháu chỉ muốn cho bọn họ một bài học. Tuy là việc giáo huấn này có chút ngây thơ, nhưng, chúng cháu đều là người tốt."
Nói xong, Cố Vân Thư mở căng hai mắt to tròn, đáng thương nhìn nhị phu nhân.
Nhị phu nhân liền: ". . ." Nói sao đây? Nhìn đôi mắt này, cho dù hắn thật sự đã làm sai chuyện, bà cũng cảm thấy có thể tha thứ được.
Nhị phu nhân bật cười, kéo Vân Thư qua, đánh giá cậu nhóc một phen, rồi biểu lộ thái độ hết sức hài lòng, bà nói: "Cháu chính là tiểu thần đồng chín tuổi kia đúng không? Lần thứ nhất tham gia thi đã đỗ Tam nguyên? Đã là tú tài rồi?"
Trong khoảng thời gian này, Vân Thư bị khen ngợi quá nhiều, hắn đã có sức miễn dịch, lúc này cậu nhóc chỉ vô cùng rụt rè gật đầu, cười cười một cách ngây thơ, sau đó nói: "Kỳ thật cũng không phải quá tài giỏi, chủ yếu là do cháu chăm chỉ cố gắng, lại có thiên phú tốt, hơn nữa còn thông minh, thường suy một ra ba, năng lực lý giải mạnh, chữ viết tốt, lúc tham gia cuộc thi thả lỏng không khẩn trương, bình tĩnh làm bài, cho nên. . ."
"Khụ khụ." Còn chưa nói hết lời, đã bị âm thanh ho nhẹ của Nguyên Trí cắt đứt.
Vân Thư nhìn biểu ca một cái, sau đó hắn quay đầu: "Chính là như vậy đấy."
Nhị phu nhân bị Vân Thư làm cho buồn cười: "Ừ, tỷ đệ các cháu đều thông minh."
Thấy bà vui vẻ, Vân Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, rất tốt, thành công thay đổi hình tượng.
Nguyên Trí khẽ run rẩy khóe miệng, đúng vậy đấy, từ đứa nhóc hư biến thành cuồng tự kỷ, cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhị phu nhân thấy hai người mặt mày nghiêm túc, chỉ cảm thấy hai đứa trẻ này vô cùng thú vị: "Ta biết rõ các cháu đều là trẻ ngoan, đôi vợ chồng kia ta cũng gặp phải rồi, còn nghe được lời nói của bọn hắn, xác thực cũng không phải người tốt. Chỉ là ta không nghĩ ra cách tinh quái như các cháu nên chỉ có thể viết phong thư rồi cho người đưa đến kinh thành, nói cho tỷ tỷ và tỷ phu các cháu biết rõ chuyện này."
Vân Thư vội nói: "Đừng viết thư ạ, chúng cháu lập tức lên đường đến kinh thành, hai ngày này tăng nhanh tốc độ, nhất định sẽ đến kinh thành trước đôi vợ chồng kia."