Chương 1136: Liễu Duy gặp anh vợ
Nhị phu nhân nghe xong gật đầu: “Như vậy càng tốt, dù sao trong thư cũng không thể nói rõ.”
“Cháu nghe Thiệu Song ca ca nói, mọi người muốn đi phủ Tuyên Hòa, thôn Vĩnh Phúc đúng không? Vậy mọi người đi là đúng rồi, thôn chúng cháu bây giờ rất đẹp, có một con đường lớn vào trong thôn, mọi người có thể ngồi xe ngựa đến thẳng nhà chúng cháu, không cần phải xuống xe đi bộ. Dân cư cũng đông đúc, vô cùng náo nhiệt, trong thôn đều là nhà mới, còn có không ít người từ bên ngoài đến sống ở đó. Đặc biệt là rừng mía cũng trở thành một cảnh đẹp trong thôn.”
Bởi vì xưởng của Cố Vân Đông cần số lượng mía lớn để sản xuất đường, nên từ mấy năm trước nhu cầu thu mua mía đã vô cùng cao, khi ấy bất kể là mía ở thôn Vĩnh Phúc hay là ở những thôn lân cận, tất cả đều bị cô mua sạch.
Cho nên mấy năm kế tiếp, trong thôn nhà nào cũng trồng mía, phàm là mía có chất lượng tốt thì đều được xưởng Cố gia thu mua.
Mấy năm nay, hầu hết người dân trong thôn đều đến làm việc ở xưởng Cố gia, hơn một nửa còn trồng vài mẫu mía. Có thể nói là xưởng Cố gia đã nuôi sống toàn bộ thôn Vĩnh Phúc, thậm chí ngay cả cuộc sống của mấy thôn xung quanh cũng ngày càng phát triển.
Bây giờ nhìn lại, toàn bộ thôn Vĩnh Phúc đã toàn là nhà mới, nháy mắt đã trở thành thôn giàu có hạnh phúc nhất huyện Phượng Khai.
Vân Thư miêu tả rất sống động, cộng thêm Nguyên Trí ở bên cạnh thỉnh thoảng lại bổ sung thêm một hai câu khiến Nhị Phu nhân càng nghe càng hưng phấn.
Bà thật sự muốn xem thôn làng được Vân Đông một tay thay đổi, rốt cuộc trông như thế nào.
Một lớn hai nhỏ trò chuyện đến quên cả thời gian. Thiệu Lan Thuần đợi một hồi lâu thấy vẫn chưa xuất phát, cảm thấy hơi kỳ lạ bèn chạy sang bên này, lúc ấy mọi người mới phát hiện trời không còn sớm nữa.
Nhị phu nhân rất thích hai đứa nhỏ, có điều bây giờ không thể trì hoãn thêm.
Mấy người Vân Thư cũng có người đồng hành đang đợi, bởi vậy bà đành tiếc nuối nói với bọn chúng: “Những nơi các ngươi nói, ta sẽ đi xem hết. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải khởi hành thôi. Sau này gặp lại.”
Cố Vân Thư gật đầu, cùng Biển Nguyên Trí đứng dậy, sau khi chào tạm biệt bà ấy thì đi theo Thiệu Song ra ngoài.
Thiệu Lan Thuần vẻ mặt nghi ngờ, không hiểu tại sao Nhị thẩm lại đột nhiên thân thiết với hai đứa nhỏ này như vậy?
Nhị phu nhân mỉm cười nhìn theo bóng dáng bọn chúng, nói: “Đó là đệ đệ và biểu đệ của Vân Đông.”
Thiệu Lan Thuần kinh ngạc há to miệng.
Thiệu Song dẫn hai đứa nhỏ đi thẳng đến xe ngựa dừng sau hậu viện.
Thấy Liễu Duy đã đứng cách đó không xa đợi bọn họ, Thiệu Song tò mò hỏi: “Sao hai người lại đến Kinh Thành với Liễu thiếu gia thế?” MAyy dich
“Không phải lúc trước Liễu Duy ca ca và tẩu tử mới khai trương Tân Minh Các ở phủ Vạn Khánh sao? Liễu Duy ca ca thấy hiệu quả không tồi, nên thương lượng với Liễu gia, mở thêm tửu lâu Cẩm Tú ở phủ Vạn Khánh. Hơn một năm qua, bọn họ đều sống ở phủ Vạn Khánh. Lúc chúng ta đi ngang qua đó đã gặp bọn họ, Liễu Duy ca ca nghe nói chúng ta muốn đến Kinh Thành, thì muốn đi theo chúng ta nói là mình vẫn chưa gặp cháu ngoại.”
Hơn nữa lúc Liễu Duy và Nhiếp Song thành thân, bởi vì Nhiếp Thông mang theo nhiệm vụ quan trọng trong người phải ở lại kinh Thành, không thể về phủ Tuyên Hòa tham dự hôn lễ, cho nên đến tận bây giờ Liễu Duy vẫn chưa được gặp mặt anh vợ.
Bọn họ thành thân đã một năm, cũng nên gặp mặt rồi.
Thiệu Song hiểu rõ, nhớ đến tính tình không đáng tin cậy của Liễu Duy, hắn hơi đồng tình vỗ vỗ bả vai Vân Thư.
Hai đoàn người đến cổng thành, rời khỏi cổng thành thì tách nhau ra.
Một đội đi đến phủ Tuyên Hòa, một đội đi đến Kinh Thành.
Thiệu Song cứ có cảm giác dường như mình đã quên mất chuyện gì đó, mãi đến khi đi được đoạn xa hắn mới đột nhiên nhớ ra…nữ nhân trong phòng Vân Thư thiếu gia tối hôm trước là ai?
Vân Thư nhìn theo đoàn xe Nhị phụ nhân mãi đến khi xe ngựa hoàn toàn khuất dạng, hắn mới lên xe ngựa.
Bên phía bọn họ chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc Vân Thư và Nguyên Trí ngồi, một chiếc Liễu Duy và Nhiếp Song ngồi.
Ban đầu Vân Thư và Nguyên Trí định một mình lên đường, ngoại trừ những hộ vệ âm thầm bảo hộ ra, kể cả xa phu hay thư đồng bọn họ cũng không dẫn theo. Đi du lịch mà, dù sao bọn chúng cũng muốn trải nghiệm một chút.
Tuy hai người vẫn là hài tử, nhưng bởi vì đã từng chạy nạn nên bọn chúng có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Hiện giờ điều kiện tốt hơn khi chạy nạn nhiều, đi đường mệt mỏi còn có thể đi nhờ người ta một đoạn đường. Bọn chúng vẫn còn nhỏ còn là học sinh, Vân Thư lại còn là tú tài, cho nên mặc kệ là đi đến đâu cũng dễ dàng hơn người bình thường nhiều.
Kể cả không có lộ phí cũng sẽ có nhân gia đại hộ xem trọng hắn là tú tài mà muốn đưa một chút bạc kết thiện duyên.
Có điều tốc độ có hơi chậm một chút, việc này làm cho Vân Thư và Nguyên Trí không hài lòng cho lắm.
Bọn chúng đã muốn đến Kinh Thành thăm tiểu Trì Trì từ sớm, tốc độ chậm rì rì như thế thì biết đến năm nào tháng nào mới tới nơi? Đừng để tới lúc cha hắn thi hương xong ngồi xe ngựa đến Kinh Thành rồi mà bọn chúng vẫn đang vất vả bôn ba trên đường?
Hai đứa nhỏ bàn bạc một phen, quyết định sau khi đến phủ thành tiếp theo sẽ đến bến tàu ngồi thuyền đi về phía Bắc.
Đi thuyền rất nhanh, vèo một cái chưa đến mười ngày đã đến.
Hai đứa nhỏ hưng phấn không chịu được, lên kế hoạch thật tốt, kết quả bọn chúng vừa đến phủ Vạn Khánh thì gặp được Liễu Duy và Nhiếp Song.
Ban đầu biết được bọn họ muốn đi cùng, Cố Vân Thư còn rất cao hứng. Dù sao nếu có người đồng hành với mình, có lẽ hắn có thế đến Kinh Thành sớm hơn một chút đúng không? Vì thế hắn lập tức đáp ứng. MAyy dich
Ai ngờ, Liễu Duy thế - mà- lại - say - tàu!!
Hắn căn bản không thể ngồi thuyền, chỉ có thể đi xe ngựa.
Vì thế hai người Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc bị ép lên xe ngựa, một đường đi thẳng đến Kinh Thành.
Điều an ủi duy nhất là tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều, có lẽ sẽ sớm hơn cha hắn khảo xong thi hương một chút.
Lúc này bọn họ đang ngồi trên xe ngựa, Vân Thư và Nguyên Trí dựa vào vách xe, Liễu An đánh xe ở bên ngoài.
Liễu An đã quen với bọn họ, đánh xe ngựa vô cùng vững chắc.
Nhưng lúc này vừa chạy cách nội thành không xa, con đường bên ngoài mới và rộng rãi hơn một chút, đáng lẽ phải tăng tốc độ mới đúng, không nghĩ tới Liễu An lại đi chậm lại.
Vân Thư khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu An nói: “Phía trước có người chặn xe ngựa.”
“Hả?” Cố Vân Thư vừa cắn thịt heo khô, vừa tò mò hỏi: “Chặn xe ngựa làm gì?”
“Hình như một chiếc xe ngựa của bọn họ bị rơi xuống hố, không kéo ra được, có lẽ là muốn nhờ chúng ta giúp đỡ một tay.”
Đêm hôm qua, khu vực này đột nhiên đổ mưa to, mãi đến rạng sáng ngày hôm nay mới ngừng.
Vì vậy trên mặt đất vô cùng ẩm ướt, đặc biệt là đất bùn ngoài thành.
Tuy nói là đường lớn, nhưng con đường này cũng không tốt cho lắm, mặt đường gồ ghề, mới mưa một chút mà trên đường hết vũng nước này đến vũng nước khác.
Có điều vũng nước phía trước ở tương đối sát mép đường, đáng lẽ người bình thường sẽ không rơi vào mới đúng chứ nhỉ?
Chủ nhân của cái xe ngựa kia cũng đen đủi quá rồi.
Liễu An vừa nghĩ xong thì người chặn đường kia đã chạy đến, mỉm cười nói với Liễu An: “Tiểu ca, có thế đến giúp chúng ta một chút không?”