Chương 1137: Lại chỉnh lần nữa
Người chạy đến chắc là gã sai vặt, trái lại nhìn qua người này trông khá hiền lành.
“Xe ngựa của chúng ta bị rơi vào hố nước, các ngươi có thể giúp chúng ta nâng xe lên được không?”
Hai chiếc xe ngựa bên Liễu An, ngoại trừ Liễu An và phu xe ở phía sau, còn có hai gã thị vệ.
Bốn đại nam nhân, sức lao động không đơn giản chỉ là hai cộng hai bằng bốn.
Liễu An nói: “Ta phải hỏi chủ tử chúng ta một chút đã.”
Hắn vén một góc màn xe lên, hỏi Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí ở bên trong.
Cố Vân Thư nhìn xuyên qua bức màn ra bên ngoài, sau đó, hắn cảm thấy người kia có chút quen mắt.
Ơ, đây không phải là hai vợ chồng Nghiêm Linh sao?
Hóa ra là xe ngựa của bọn họ bị rơi vào hố nước, thật là thê thảm, nhưng thảm hại hơn chính là hạ nhân nhà bọn họ.
Bên phía Nghiêm Linh cũng có hai xe ngựa, bọn họ dẫn theo một xa phu một gã sai vặt, hơn nữa Nghiêm Linh còn mang theo hai nha hoàn và một bà tử, tổng cộng có đến năm hạ nhân.
Lúc này Nghiêm Linh đang đứng cạnh trượng phu mình Mã Bình Xuyên, dáng vẻ nhăn mặt mất kiên nhẫn. Hai nha hoàn bên cạnh đứng bung dù che cho bọn họ, bà tử còn lại thì rót nước cho hai người.
Cho nên chiếc xe ngựa kia chỉ có người xa phu Cố Vân Thư gặp lúc trước và gã sai vặt đang chặn trước mặt bọn họ nỗ lực lôi kéo.
Cố Vân Thư: “……” Thực hết chỗ nói rồi. MAyy dich
Liễu An đương nhiên cũng nhìn thấy, cho nên mới xoay đầu, làm mặt quỷ với hai người Vân Thư đang ngồi trong xe ngựa.
Vân Thư đưa mắt ra hiệu cho hắn, Liễu An lập tức quay đầu lại, nói với gã sai vặt kia: “Ngươi chờ một lát.”
Hằn nhảy từ trên càng xe xuống, chạy ra xe ngựa phía sau, nói mấy câu với Liễu Duy.
Sau đó quay trở về một lần nữa, ngồi lên trên càng xe.
Gã sai vặt kia đang sửng sốt thì nghe thấy Liễu An nói: “Được rồi, ngươi đi trước đi, chúng ta đánh xe ngựa sang một bên sau đó sẽ đến hỗ trợ.”
Mắt hai gã sai vặt kia sáng rực lên: “Được, vậy các ngươi đi nhanh đi.” Nói xong hắn nhanh chóng chạy trở về, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Mệt chết ta, cuối cùng cũng đợi được người qua đường đến giúp, thân hình hai gã hộ vệ kia có vẻ rất rắn chắc.” Lát nữa hắn cứ đứng đằng trước chỉ huy là được.
Gã sai vặt chạy đến bên cạnh xe ngựa, đứng đối mặt với bọn họ phất phất tay.
Liễu An nở một nụ cười ôn hòa, sau đó rung dây cương, xe ngựa đột ngột chạy về phía trước.
Xe ngựa của Nghiêm Linh bị hãm sâu trong hố nước phía bên trái mặt đường, phu thê bọn họ đứng ở bên phải nghỉ ngơi.
Trùng hợp là bên cạnh chỗ phu thê bọn họ nghỉ ngơi cũng có hai hố nước nhỏ.
Tốt xấu gì Liễu An cũng là tay đánh xe ngựa lão luyện, tốc độ và độ chính xác không phải bàn cãi.
Nháy mắt chiếc xe ngựa vụt qua trước mặt phu thê hai người, bánh xe lăn qua hai hố nước, ‘rào’ một cái, nước bẩn trong hố bắn tung tóe lên góc váy của Nghiêm Linh và trường bào của Mã Bình Xuyên.
Hai người không dám tin nhìn chiếc xe ngựa vừa phóng qua, há miệng thở dốc, đang định mắng thì hai gã hộ vệ cưỡi ngựa như bay chạy theo sát chiếc xe ngựa kia.
Nước bẩn từ vó ngựa hắt lên không nhẹ nhàng như xe ngựa mà trực tiếp bắn lên mặt hai người bọn họ.
“A……” Nghiêm Linh vội vàng giơ tay lau mặt.
Tiếp đó, chiếc xe ngựa của Liễu Duy cũng chạy đến.
Cuối cùng Mã Bình Xuyên cũng phản ứng lại, hắn nhanh chóng lùi về phía sau một bước, theo bản năng kéo Nghiêm Linh ra phía trước che chắn.
Nghiêm Linh: “……”
Đúng lúc Liễu Duy vén bức màn lên nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức ‘ha ha ha ha’ phá lên cười.
Mã Bình Xuyên thẹn quá thành giận, quay đầu hung tợn nhìn về phía chiếc xe ngựa kia.
Nhưng xe ngựa đã chạy xa, người trong xe ngựa trông như thế nào hắn cũng chưa thấy.
Liễu Duy nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bọn họ tậm trạng hắn lập tức trở nên khoan khoái, cả người vô cùng dễ chịu
Nhiếp Song cũng hừ lạnh một tiếng: “Xứng đáng, lúc trước bắt nạt tẩu tử ta ta còn chưa tính sổ, bây giờ cách xa như vậy rồi vẫn còn muốn tính kế tẩu tử, ca ca và Vân Đông tỷ, đúng là không biết xấu hổ.”
“Chờ mà xem, với cái đầu ngu xuẩn của hai người kia, có thể tính kế bọn họ mới là lạ. Chưa nói đến ca nàng, chỉ bằng thù đoạn của Cố Vân Đông, chậc chậc, phàm là người từng nếm mùi một lần chắc chắn sẽ không muốn thử lần thứ hai.” Liễu Duy rất có tư thái bắt chéo chân xem trò vui.
Nhiếp Song quay đầu lại, đánh hắn một cái: “Nói thì nói như vậy, nhưng bọn họ xuất hiện trước mặt ta, khiến ta thấy rất chán ghét.”
Liễu Duy thấy vẻ mặt tức tối bất mãn của nàng, lập tức ngồi thẳng người dậy, nói: “Nếu không, bây giờ ta xuống xe, trói bọn họ lại ném xuống nước nhé?”
Nhiếp Song trừng mắt lườm hắn một cái, không thèm để ý tới hắn nữa, quay người đi ngủ.
Liễu Duy chớp chớp mắt: “……” Hắn đẩy nàng một chút: “Nàng lại ngủ? Sao gần đây nàng thích ngủ vậy? Lần nào ta nói chuyện với nàng nàng cũng không thèm để ý đến ta.” Nói xong còn tỏ vẻ ủy khuất: “Có phải nàng ghét bỏ ta rồi hay không? Chúng ta mới thành thân được một năm nàng đã định cô phụ ta rồi ư?”
Nhiếp Song hít sâu một hơi, đạp hắn một cái, sau đó tiếp tục ngủ.
Liễu Duy lại lải nhải hai câu, thấy nàng thật sự không thèm để ý đến mình, đành phải từ bỏ. MAyy dich
Tuy nói nhiều nhưng thấy nàng nhắm mắt lại thật sự muốn ngủ thì vẫn phân phó xa phu đánh xe ngựa chậm lại một chút.
Hai ngày tiếp theo, bọn họ không gặp lại phu thê Nghiêm Linh và Mã Bình Xuyên lần nào nữa.
Cũng không biết cuối cùng xe ngựa của bọn hắn kéo ra khỏi hố nước bằng cách nào, có điều có thể chắc chắn rằng, nhất định đôi phu thê đó đi sau bọn họ.
Chỉ cần không vào thành trước bọn họ vậy là yên tâm rồi.
Hai ngày sau, rốt cuộc đoàn người cũng đến cửa thành Kinh Thành.
Sau khi vào cửa thành, ba người Cố Vân Thư Biển Nguyên Trí và Liễu Duy lập tức chen chúc ngó ra cửa sổ, ngắm nhìn phố phường bên ngoài.
“Nơi này chính là kinh thành đó.”
Ngoại trừ Nhiếp Song đã đến đây tham dự hôn lễ của Nhiếp Thông lần trước ra, những người khác đều chưa từng đến Kinh Thành.
Giờ phút này nhìn thấy Kinh đô phồn hoa, một đám người đều có vẻ phá lệ hưng phấn.
Xe ngựa đi chậm lại, nghe nói đi lại trong Kinh Thành tùy tiện cũng có thể nhìn thấy quan lại, không cẩn thận sẽ rất dễ dàng đắc tội với người ta.
Liễu Duy cảm thấy, tốt hơn hết hắn vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Cố Vân Thư định tìm Cố Ký và Tân Minh Các, nhưng dạo một vòng trên đường cái sầm uất mà vẫn chưa gặp được, hắn lập tức có chút tiếc nuối.
Đang suy nghĩ, xe ngựa phía trước đã ngừng lại.
Liễu Duy và Nhiếp Song từ trên xe ngựa đi xuống, đến trước mặt bọn họ.
“Trước khi về nhà, chúng ta thương lượng một chút, bây giờ đi nơi nào trước?”
Cố Vân Thư chớp chớp mắt: “Đương nhiên là đi gặp đại tỷ đệ, đệ đến Kinh Thành là để gặp tiểu Trì Trì mà.”
“Chỗ đại tỷ ngươi ở khá xa, ý của ta là, không bằng các người cùng chúng ta đến Nhiếp gia trước nhé?” Nhiếp Song mở miệng đề nghị: “Nhiếp gia ở cách đây hai con phố, trước mắt chúng ta đến Nhiếp gia nghỉ chân một chút, sau đó ta sẽ nói đại ca đưa các ngươi đến Thiệu phủ.”
Nàng vừa dứt lời, Cố Vân Thư còn chưa nói gì, nhưng Liễu Duy đã lên tiếng phản đối trước.
“Không được, ta muốn đến nhà đường thúc ta trước.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Liễu Duy đến kinh thành, nhưng hắn cũng có chỗ đặt chân ở nơi này.
Lúc trước hắn còn nhận được tin của cha mình, nói hắn đến Kinh Thành nếu muốn tìm chỗ ở thì đến nhà đường thúc của Liễu đại nhân, còn dặn hắn mang một ít đặc sản trong nhà qua.
Liễu Duy còn chưa nói xong, miếng thịt mềm mại ở eo đã bị nhéo một cái.