Chương 1138: Đại Lực tên của ngươi thật quê
Liễu Duy kêu ‘ai u’ một tiếng, chạy hai bước trốn sang bên cạnh, vội vàng tránh khỏi độc thủ của Nhiếp Song.
“Đi Nhiếp gia trước, chàng quên là chúng ta phải nói cho đại ca chuyện chúng ta nhìn thấy phu thê Nghiêm Linh à?”
“Ta cảm thấy không cần phải vội. Nàng nghĩ mà xem, chắc chắn đôi phu thê kia sớm nhất cũng phải ngày mai mới đến kinh thành.”
“Chàng nghĩ, chàng mà cũng biết nghĩ, nghĩ cái gì mà nghĩ?”
Liễu Duy và Nhiếp Song bắt đầu cãi cọ, Cố Vân Thư ngẩng đầu nhìn trái ngó phải, đối với hành động không muốn sống muốn tìm đường chết của Liễu Duy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lại nói, sao lúc trước hai bọn họ không bàn bạc tốt rồi hẵng vào thành?
Hắn và Biển Nguyên Trí liếc mắt nhìn nhau một cái, thật sự không hiểu sao hai người này lại có thể vừa mắt nhau trở thành phu thê được. Dọc cả đường đi bọn họ cãi nhau không ngừng nghỉ, việc bé như hạt mè cũng có thể khiến cho bọn họ tranh cãi, hoàn toàn không chừa chỗ cho người khác nói chuyện.
Cố Vân Thư muốn giơ tay phát biểu cũng không được, đành phải nhàm chán chờ đợi kết quả cuộc thảo luận của bọn họ.
Có điều dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, chắc rất nhanh sẽ kết thúc.
Hắn vừa nghĩ vậy, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói khá quen thuộc: “Vân Thư thiếu gia??”
Cố Vân Thư chớp mắt, xoay đầu lại: “Là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”
Liễu Duy và Nhiếp Song đang cãi nhau cũng ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía người đang bước đến.
Liễu Duy suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ ra người kia là ai: “Ngươi là cái kia cái kia cái kia, người bên Quận vương gia đúng hay không? Ngươi là……” MAyy dich
“Ta tên là Đại Lực.” Hắn chính là nội ứng được Dịch Tử Lam sắp xếp vào Bình Nam Hầu phủ, kết quả bị thương trốn trong cửa hàng của Cố Vân Đông sau đó được cứu.
Liễu Duy gật mạnh đầu: “Đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi, ta nhớ rõ tên của ngươi rất quê mùa lại dễ nhớ.”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Nhiếp Song đá một cái
Đại Lực: “……” Ngươi đi chết đi, tên của ngươi mới quê mùa.
Hắn nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Hóa ra Liễu thiếu gia Liễu phu nhân cũng ở đây à?”
Hắn lại quay sang chào hỏi Biển Nguyên Trí.
Ngay sau đó hỏi: “Sao Vân Thư thiếu gia lại tới kinh thành? Ngài đến khi nào vậy? Sao trước đó ta không nhận được tin tức gì?”
“Chúng ta vừa mới vào thành, đang định tìm người hỏi đường đi đến Thiệu phủ.” Liễu Duy trả lời, chuyện hắn và thê tử tranh cãi là chuyện nội bộ, tự mình giải quyết là được, nhất định không thể để người ngoài biết phu thê bọn họ không hoà thuận được!
Đại Lực cười: “Thật đúng lúc, Vương gia chúng ta đang ở tửu lâu đối diện. Là Vương gia nhìn thấy mọi người trước, ngài ấy cảm thấy quen mắt nên mới phân phó ta xuống lầu xem thử. Nếu đã gặp rồi, vậy mời mọi người lên lầu cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó ta đưa các ngài đi Thiệu phủ.”
“Không cần, không tiện đâu.”
Đại Lực lại lắc đầu: “Tiện mà tiện mà, Vương gia cũng đã lâu không gặp các ngài, buổi sáng ngài ấy còn nói, sau khi rời khỏi phủ Tuyên Hòa, ngài ấy vẫn rất nhớ Vân Thư thiếu gia, hiếm mới có cơ hội gặp lại, Vương gia cũng muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”
Điều hắn không dám nói chính là, một khắc Dịch Tử Lam nhìn thấy Cố Vân Thư kia, đôi mắt hắn ‘tách’ một cái lập tức sáng lên.
Người khác không biết, nhưng Đại Lực đi theo bên người hắn lại hiểu cực kỳ rõ, từ khi Vương gia biết Cố Vân Thư thi đậu tú tài, ngài ấy đã có chủ ý muốn kết thân với hắn.
Tuy rằng trước đó đã bị Thiệu đại nhân kiên định cự tuyệt, nhưng Dịch Tử Lam là ai, sao có thể chỉ bởi vì một câu mà có thể dễ dàng bỏ cuộc được chứ?
Dù sao hắn cũng đã coi trọng Cố Vân Thư, ai cũng đừng nghĩ muốn tranh cướp với hắn.
Nếu không gặp thì thôi, bây giờ người đang ở dưới mí mắt mình, sao có thể đơn giản buông tha được chứ?
Nói như thế nào cũng phải đưa người đến đây, khơi thông tư tưởng, bồi dưỡng cảm tình một chút, tương lai có chuyện gì cũng dễ dàng nói chuyện đúng không?
Dịch Tử Lam bị tình phụ tử của mình làm cảm động muốn khóc, vì suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của nữ nhi, hắn thật sự hao tổn tâm huyết.
Đại Lực thân là tâm phúc của hắn, đương nhiên phải thành toàn cho tấm lòng của Quận vương gia.
Cố Vân Thư nghe xong, ngẩng đầu nhìn sang lầu hai ở đối diện.
Quả nhiên, Dịch Tử Lam đang ngồi ở bên cửa sổ, vẫy vẫy tay với bọn họ, dường như đang gọi bọn hắn lên lầu.
Nếu đã không gặp thì thôi, bây giờ đã đụng phải rồi, cũng nên đi chào hỏi, đây là lễ nghĩa.
Mặc kệ lòng nóng như lửa đốt muốn nhanh chóng đi thăm tiểu Trì Trì, nhưng Cố Vân Thư vẫn gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta đi lên gặp Quận vương gia.” Chào hỏi một cái rồi đi.
“Chúng ta không đi đâu, Song Nhi hơi mệt, ta dẫn nàng về trước, hai người các ngươi đi đi.” Mặc dù Liễu Duy cảm thấy mình không quá thông minh, nhưng hắn cũng nhận ra, người Quận vương gia muốn gặp là Cố Vân Thư.
Tuy rằng bọn họ có quen biết Dịch Tử Lam, nhưng kỳ thật mới gặp mặt mấy lần, tự nhiên đi lên thì có chút xấu hổ.
Đặc biệt là hắn còn mang theo gia quyến, Nhiếp Song là nữ tử, cùng ngồi ăn cơm có vẻ hơi kỳ.
Cho nên hắn lập tức cự tuyệt. MAyy dich
Quả nhiên, Đại Lực cũng không miễn cưỡng.
Đúng là gặp mặt ở tửu lâu, cũng không thích hợp để nữ tử ở đây.
Liễu Duy dặn dò Đại Lực: “Phiền ngươi để ý hai tiểu hài tử nhà chúng ta một chút, nếu ngươi chăm sóc chúng không tốt, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Đại Lực bật cười: “Liễu thiếu gia yên tâm, ta nhất định tận tâm tận lực hầu hạ.” Nếu hắn không tận lực, chưa bàn đến Liễu Duy, mà Vĩnh Gia quận chúa sẽ không bỏ qua hắn trước.
Liễu Duy gật gật đầu, có điều trước khi hắn đi, vẫn để Liễu An và xe ngựa ở lại, dặn hắn sau khi xong thì đưa người đến Thiệu phủ.
Rồi mới đỡ Nhiếp Song lên xe ngựa.
Về phần đến Nhiếp phủ hay là Liễu phủ trước thì Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí không biết.
Giờ phút này bọn họ đang đi theo Đại Lực vào trong tửu lâu.
Dịch Tử Lam ngồi bên trong phòng riêng trên lầu hai.
Cố Vân Thư lên lầu, thấy bên ngoài còn có hai hộ vệ đang cạnh giữ.
Mà trong phòng truyền đến âm thanh có chút ầm ĩ. Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí liếc mắt nhìn nhau một cái, sao chúng lại có cảm giác bên trong có rất nhiều người nhỉ?
Nhìn thấy Đại Lực, hộ vệ cạnh giữ ngoài cửa khẽ gật đầu một cái, một người trong đó giơ tay gõ cửa phòng.
Cố Vân Thư rõ ràng cảm nhận được tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại, sau đó vang lên tiếng “Vào đi”.
Cửa phòng được mở ra, hai người Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí lập tức thu hết cảnh tượng bên trong vào trong mắt.
Hai người: “……”
Một hai ba bốn năm sáu bảy, bảy người???
Nhiều như vậy? Những người khác bọn chúng đều không quen biết, chỉ có Quận vương gia ngồi ở chủ vị là quen thuộc.
Hai bạn nhỏ lập tức…… Không muốn đi vào, sợ không chỉ đơn giản chào hỏi xong là có thể rời đi rồi?
Một người trẻ tuổi ngồi bên trái Dịch Tử Lam nhìn thấy đột nhiên có hai đứa nhỏ xuất hiện ở cửa thì không khỏi bất ngờ, tầm mắt xoay chuyển trên người bọn chúng, ngay sau đó nhìn Đại Lực đứng đằng sau bọn họ, hỏi: “Sao lại có tiểu hài tử ở đây? Đại Lực, ngươi dẫn bọn chúng tới đây làm gì? Đây đâu phải chỗ chơi, ngươi đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện chính sự.”
Đại Lực nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, các ngươi thì có thể nói chính sự gì chứ? Không thấy Vương gia nhà bọn họ đang mất kiên nhẫn à?