Chương 1139: Thêm hai cái ghế dựa đến bên này
Dịch Tử Lam liếc mắt nhìn nam tử bên trái một cái, nói: “Là ta bảo bọn chúng vào đây.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với hai người Cố Vân Thư: “Vân Thư, Nguyên Trí, các ngươi mau vào đi, đừng đứng ở cửa.”
Nụ cười xán lạn trên mặt hắn thiếu chút nữa làm cho những người có mặt ở đây cho rằng mình xuất hiện ảo giác. Hôm nay từ lúc Quận vương gia đi vào phòng, hắn vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cho dù cười cũng chỉ khẽ nhếch khóe miệng mà thôi.
Hai người Cố Vân Thư liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ vào cửa, đi đến bên cạnh Dịch Tử Lam, cung cung kính kính hành lễ: “Vương gia.”
Dịch Tử Lam lập tức nói với Đại Lực: “Ngươi nói tiểu nhị kê thêm hai cái ghế vào dây.” Hắn chỉ vào vị trí bên tay phải mình.
Mọi người càng thêm kinh ngạc, rốt cuộc hai đứa nhỏ này là ai? Sao lại có thể trực tiếp ngồi ở bên cạnh Quận vương gia?
Nam tử ngồi bên trái cười trừ: “Tỷ phu, hai đứa nhỏ này là con cái trong phủ nhà ai thế?”
Hắn gọi Dịch Tử Lam là tỷ phu? Cố Vân Thư nhìn hắn ta thêm một cái, đó chính là đệ đệ của quận vương phi, cữu cữu của tiểu quận chúa ư?
Cố Vân Thư nhớ rõ…… Tiểu quận chúa từng nói, cữu cữu nàng là quỷ phiền phức, là kiểu bùn nhão không thể trét tường.
Tiểu quận chúa còn nói, cha mẹ nàng đều không thích người cữu cữu ở Trịnh gia này. Sao hôm nay lại cùng nhau ngồi ăn cơm ở đây nhỉ?
Dịch Tử Lam thật đúng là không thích cậu em vợ này, lúc tiên hoàng còn tại thế, nhạc phụ hắn nhờ vào cái miệng biết vuốt mông ngựa mà thăng quan liên tiếp, một đường đi thẳng lên vị trí quan nhị phẩm.
Mà lúc đó Dịch Tử Lam vẫn chưa tiếp nhận chính vụ suốt ngày chơi đùa với chó mèo lơ là tiên hoàng, nhưng cho dù như thế, vinh dự nên có vẫn phải có. Trịnh gia muốn liên hôn với hoàng thất, gia nhập vào vòng quyền quý. Nhìn tới nhìn lui, cảm thấy nhà bọn họ không tồi, nên đã đến trước mặt tiên hoàng xin ban hôn. MAyy dich
Tiên hoàng được Trịnh phụ nịnh bợ mấy câu thì lâng lâng, cho là nữ nhi của quan lớn gả cho Quận vương gia cũng xứng đôi, vì thế hạ thánh chỉ tứ hôn, lúc quận vương phủ còn chưa kịp phản ứng lại đã trực tiếp ban thánh chỉ xuống.
Trong lòng Dịch Tử Lam không vui, nhưng hôn quân hành sự không có nguyên tắc, người kháng chỉ sẽ bị hắn trực tiếp mang đi chém đầu.
Mẹ hắn khuyên hắn nhẫn nhịn, Dịch Tử Lam chỉ có thể cùng Trịnh thị thành thân.
Con người Dịch Tử Lam, tuy rằng có đôi khi làm việc không hợp quy củ lại hại người mà chẳng ích ta, nhưng trong lòng hắn vẫn có điểm mấu chốt. Hắn biết việc này là Trịnh phụ cùng tiên hoàng một tay tạo thành, Trịnh phụ có mục đích.
Cho nên mặc dù trong lòng bất mãn Trịnh phụ, nhưng hắn cũng không có ý định giận chó đánh mèo lên quận vương phi Trịnh thị, chỉ cần nàng không nháo ra chuyện xấu, vậy chuyện tương kính như tân cùng nhau chung sống hòa thuận cũng không có gì là không thể.
Dù sao từ trước đến nay hôn sự của bọn họ cũng không phải là chuyện mà bản thân có thể tự mình quyết định.
Nhưng vị quận vương phi này lại cho hắn niềm vui bất ngờ, hắn cho rằng Trịnh thị lớn lên ở Trịnh gia, sống trong hoàn cảnh phụ thân chỉ biết vuốt mông ngựa, mẫu thân lại là mẹ kế, nghe nói thanh danh cũng không tốt, làm việc không đàng hoàng. Tính tình Trịnh thị hơn phân nửa sẽ là kiểu vâng vâng dạ dạ lại không có bản lĩnh gì.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Trịnh thị bởi vì mẹ ruột mất sớm, cha lại sớm cưới vợ kế, nhà ngoại nàng không yên tâm nên đã đón đi nuôi nấng, mãi cho đến khi nàng mười hai tuổi mới trở về Trịnh gia.
Nhà ngoại Trịnh thị là thế gia xuống dốc, tuy nói địa vị không cao, nhưng quy củ vẫn phải có. Từ nhỏ dạy dỗ Trịnh thị học hành uyên bác, những thứ nên cho một chút cũng không thiếu đều giao toàn bộ cho nàng.
Trịnh thị thân quận vương phi, không bàn đến việc chưa từng gây phiền toái cho Dịch Tử Lam, nàng còn xử lý quận vương phủ vô cùng gọn gàng ngăn nắp, ngay cả mẹ hắn cũng rất vừa lòng đứa con dâu này, cảm thấy Trịnh gia xấu trúc vẫn cho ra măng tốt, là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi thành thân, trái lại họ sống khá hòa bình.
Dù sao lúc ấy cha Trịnh vẫn đang được sủng ái nên cũng không cần Dịch Tử Lam phải giúp đỡ gì cả, bản thân ông ta đã là quan nhị phẩm, xuân phong vô cùng đắc ý.
Mà ngay lúc ông ta đang hi vọng nhắm vào vị trí nhất phẩm, tiên hoàng lại ‘bùm’ một cái băng hà. Đương kim hoàng thượng là minh quân, phàm là quan viên chỉ biết xu nịnh phù phiếm không làm việc, về cơ bản sẽ không có kết cục gì tốt.
Nhạc phụ hắn vận khí tốt, có con rể như hắn, Hoàng Thượng nể mặt nên chỉ giáng chức ông ta xuống làm quan lục phẩm, cho ông ta một chức quan tầm thường không quan trọng. Rốt cuộc nhạc phụ hắn tuy nói không biết làm việc, nhưng cũng không giống tham quan chuyên làm chuyện ác, lúc trước cũng thi đậu khoa cử bằng bản lĩnh của mình.
Nhưng người đã từng là quan nhị phẩm, sao có thể cam tâm nhận chức quan lục phẩm không có thực quyền còn bị người ta chê cười?
Mà thời thế thay đổi, Dịch Tử Lam bắt đầu được sủng ái.
May mắn lúc trước cha Trịnh đã gả nữ nhi cho hắn, nên ông ta muốn dựa vào Dịch Tử Lam quay trở lại đỉnh cao.
Không chỉ ông ta nghĩ như vậy mà cả những người còn lại trong Trịnh gia cũng nghĩ như thế. Mẹ kế của Trịnh thị thường xuyên tới cửa, em trai cùng cha khác mẹ của Trịnh thị chính là cậu em rể trước mặt này, càng là suốt ngày tỷ phu dài tỷ phu ngắn, hắn ta chỉ hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều dính ở trên người hắn.
Hơn nữa da mặt bọn hắn còn vô cùng dày, thứ bọn hắn muốn không chỉ là tiền hay quyền lực, thậm chí còn ỷ vào thanh danh của hắn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, cậu em vợ này còn muốn cưới danh môn quý nữ, dùng cái danh quận vương phủ để uy hiếp người ta.
Dịch Tử Lam là ai?
Hăn sống tùy tiện đã quen, lại là người không để ý đến thanh danh, làm gì có chuyện sẽ để ý đến bọn họ. Ai thích làm gì thì làm, dám đến trước mặt hắn tiếp cận, hắn sẽ trực tiếp thả chó cắn người.
Cậu em vợ Trịnh gia đã bị cắn qua một lần, rất lâu không dám tới cửa.
Hơn nữa Trịnh thị cũng không đứng về phía nhà mẹ đẻ, Dịch Tử Lam càng không cố kỵ.
Nhưng mà, hậu quả là tất cả mọi người đều cảm thấy Dịch Tử Lam coi khinh quận vương phi, không cho quận vương phi mặt mũi, nhất định là quận vương phi bị thất sủng rồi.
Cuộc sống cuả Trịnh thị ở trong phủ dần trở nên khó khắn, nhưng nàng vẫn không nói một câu.
Vẫn là Dịch Tử Lam phát hiện thê thiếp mình bất kính với quận vương phi, lời trong lời ngoài để lộ ra Trịnh thị sớm muộn gì cũng bị hưu, thậm chí còn trắng trợn nhục nhã nàng.
Lúc này Dịch Tử Lam mới biết, hóa ra địa vị Trịnh thị trong phủ đã tới tình trạng này, không chỉ như vậy, ở ngoài nàng cũng bị người ta xa lánh.
Còn có người tự cho là thông minh, bắt đầu lắc lư trước mặt Dịch Tử Lam, chờ hắn hưu Trịnh thị sau đó cưới một người khác.
Dịch Tử Lam quả thực sắp tức giận đến phát điên, vì vậy hắn đã suy nghĩ lại về hành động của mình.
Hắn trở về việc đầu tiên đó là trực tiếp bán người thị thiếp kia đi, sau đó lại tuyên bố với bên ngoài là đời này chỉ có một người thê tử là Trịnh thị, tuyệt đối không có người thứ hai thay thế được vị trí của nàng.
Sau còn cầu Thái Hậu đưa tiểu quận chúa vào trong cung ở một thời gian, tỏ vẻ ân ủng với mẹ con Trịnh thị.
Khi đó tiểu quận chúa cứu Thái Hậu, tuy nói được ban phong hào, nhưng triều đình chưa ổn định, hơn nữa tiểu quận chúa tuổi còn nhỏ, Thái Hậu không cho cô bé tiến cung. Điều này cũng khiến nhiều người bên ngoài cho rằng tước hiệu của tiểu quận chúa chỉ là một danh xưng mà thôi, không được thái hậu để mắt đến.
Nhưng Thái Hậu đón cô bé tiến cung, tiếp đó còn ban thưởng cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa lần này…… Bà dường như còn luyến tiếc không muốn để cô bé về.
Cuối cùng, Dịch Tử Lam đi cảnh cáo người Trịnh gia một phen, chỉ cần bọn họ không quá đáng, không vi phạm nguyên tắc của hắn thì hắn sẽ không ngại giúp đỡ bọn họ một vài ân huệ nhỏ.
Nói là việc nhỏ, thật sự đúng chỉ là việc nhỏ. Ví dụ như hôm nay……