Chương 1140: Quan hệ gì
Cậu em vợ Trịnh gia nói mời Dịch Tử Lam ăn cơm, trong bữa tiệc sẽ có mấy người bằng hữu.
Dịch Tử Lam đương nhiên biết hắn có tâm tư gì, nhưng tưởng chỉ khoe khoang một chút để người ta biết hắn cùng mình có quan hệ rất tốt sao?
Nể tình hai năm nay Trịnh gia khá an phận, Dịch Tử Lam cũng không ngại cho hắn chút mặt mũi.
Làm hắn ngoài ý muốn chính là, này trong bữa tiệc thật sự có mấy cậu ấm gia thế không tồi nể mặt mũi hắn mà tới đây.
Chỉ là, đề tài bọn hắn bàn đến lúc ăn cơm làm Dịch Tử Lam không quá thích.
Cậu em vợ luôn khoác loác, những người còn lại kín đáo lấy lòng hắn, còn có hai người yên lặng kéo đề tài đến chuyện Quốc Tử Giám chiêu sinh lần này.
Dịch Tử Lam cảm thấy rất không thú vị, thật sự bực bội.
Đúng lúc hắn chuẩn bị tìm cớ rời đi thì thấy được Cố Vân Thư. Dịch Tử Lam lập tức lên tinh thần, gọi Đại Lực dẫn người tới. Còn an bài người ngồi ở bên cạnh mình rồi làm như không thèm nghe cậu em vợ hỏi chuyện.
Vẫn là Cố Vân Thư biết ý, rất có lễ phép nói: “Nhà ta không ở đây, chúng ta vừa đến kinh thành.”
Cậu em vợ cùng những người khác đều sửng sốt một chút, không phải người kinh thành?
Bọn họ liếc nhìn Dịch Tử Lam một cái, cậu em vợ Trịnh gia vẫn treo gương mặt tươi cười hỏi: “Vậy xin hỏi lệnh tôn là……”
“À, cha ta tên là Cố Đại Giang.”
Cố Đại Giang?? Tên này sao nghe có chút quê mùa, hơn nữa chưa bao giờ nghe nói qua.
“Không biết Cố đại nhân ở nơi nào……”
Dịch Tử Lam liếc mắt nhìn hắn, biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, còn Cố đại nhân??
Hắn cười nhạt: “Phụ thân hắn không phải là quan, không thể xưng là đại nhân.”
“Không phải quan?”
Cố Vân Thư cười tủm tỉm: “Đúng vậy, cha ta trước mắt vẫn là tú tài, chờ năm nay tham gia thi hương, nếu trúng cử nhân sẽ có tư cách thụ quan.”
Ở đây mọi người: “……”
Mẹ nó, chỉ là con trai tú tài?
Điên rồi, Quận vương gia điên rồi sao? Tốt như vậy với con trai của một tú tài?
Cậu em vợ Trịnh gia sắc mặt cứng đờ, hiện lên một tia xấu hổ, lại nhìn về phía Biển Nguyên Trí vẫn luôn im lặng, hỏi: “Ngươi thì sao?”
“Hả? Cha ta là thợ mộc.”
Mọi người: “……”
Một người là con trai tú tài, một người là con trai thợ mộc, người có thân phận như vậy ở trong mắt bọn hắn đến cái rắm cũng không phải, giờ lại dám theo chân bọn hắn cùng ngồi ăn trên một bàn cơm?
Vì sao Quận vương gia lại đối xử tốt với bọn chúng như vậy?
Cậu em vợ Trịnh gia càng bất mãn hơn, trước khi hai tiểu hài tử này tới, tỷ phu còn rất lạnh nhạt với hắn.
Kết quả hai đứa nhỏ này vừa xuất hiện, tỷ phu nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Rõ ràng muốn hắn khó chịu.
Cậu em vợ Trịnh gia áp xuống phẫn hận trên mặt, hồ nghi nhìn về phía hai người Cố Vân Thư: “Ta vừa rồi nghe ngươi nói, các ngươi vừa tới kinh thành phải không? Vậy cha các ngươi có tới không?”
“Không có, chỉ hai người chúng ta tới.”
“Vậy các ngươi tới kinh thành làm gì?” Cậu em vợ Trịnh gia nheo lại mắt, ngữ khí mang theo một tia chất vấn.
Cố Vân Thư không thèm trả lời, hắn cũng không phải phạm nhân.
Cậu em vợ Trịnh gia nhíu mày: “Hỏi ngươi đấy.”
Dịch Tử Lam quay đầu: “Ngươi là một người lớn, có thể nói chuyện cho tốt không?”
Cậu em vợ lập tức ủy khuất: “Tỷ phu, bọn hắn rốt cuộc có quan hệ gì với huynh, huynh đối xử với bọn hắn còn tốt hơn với ta.”
Dịch Tử Lam thật sự chướng mắt cậu em vợ này, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, vừa rồi còn vẻ mặt tự tin mà khoác loác, lúc này bày ra bộ dạng ủy khuất cũng không chê mất mặt.
Hắn khẽ hừ một tiếng, ôm bản vai Cố Vân Thư, nói: “Vì sao ta đối xử tốt với bọn hắn? Bởi vì bọn hắn thông minh, hiểu chuyện, có khả năng, còn tuổi nhỏ đã có thành tựu phi phàm, không dựa bối cảnh mà tương lai cũng có thể tiền đồ như gấm. Ta là người luôn rất coi trọng người có tài có bản lĩnh, hiểu không?”
Khi nói chuyện, Dịch Tử Lam còn dùng đôi mắt chân thành dừng ở trên người Cố Vân Thư, lại hỏi một câu: “Hiểu không?” Ta đối tốt với ngươi không phải bởi vì tỷ tỷ và tỷ phu ngươi, là bởi vì ta coi trọng nhân tài, chỉ đơn thuần thưởng thức ngươi.
Cố Vân Thư: “……” Cứ cảm thấy Quận vương gia hôm nay đặc biệt kỳ quái, trước kia tuy rằng cũng sẽ tán dương vài câu, nhưng nhiều nhất chỉ nói hắn ngoan nói hắn lớn lên đẹp, lượng từ ngữ rất thiếu thốn.
Hôm nay lại đánh giá cao hắn như vậy, xảy ra chuyện gì???
Hắn có điểm hoảng, làm sao bây giờ? Có thể về nhà không?
Cậu em vợ không phục: “Đệ không nhìn ra hắn thông minh hiểu chuyện chỗ nào? Hắn có tài nghệ gì?”
“Tài nghệ? Vân Thư năm nay mới chín tuổi, nhưng hắn đã là tú tài, chín tuổi tú tài, còn chưa đủ thông minh có khả năng?” Dịch Tử Lam.
Cậu em vợ hơi mở ra miệng, tiểu tử này là tú tài?
Vậy, vậy, xác thật rất thông minh.
Kinh thành cũng có không ít người giỏi, nhưng suy nghĩ kỹ lại, người có thể thi đậu tú tài dưới mười tuổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này cậu em vợ xác thật có chút phiền muộn, hắn đọc sách không vào.
Vốn nhìn cha dựa vào ba tấc lưỡi mà lên làm quan lớn, cậu em vợ Trịnh gia này cảm thấy hắn cũng có thể, cho nên khi còn nhỏ đọc sách không nghiêm túc, hơn nữa có mẹ ruột yêu chiều, quả thực là một tên vô dụng.
Ai biết thời thế thay đổi, hắn muốn làm quan có quyền có thế phải tham gia khoa cử, nếu không cũng chỉ là tên ăn no chờ chết ăn chơi trác táng, đến chuyện lấy một thê tử có thân phận cũng không được.
Nhưng hiện tại hắn đọc sách sẽ choáng váng đầu, đừng nói tham gia khoa cử, có thể làm ra hai đầu thơ đã không tồi.
Cũng bởi vậy, hắn bắt đầu cố ý vô tình cùng người đọc sách kết giao, tốt xấu gì cũng có thể đặt một chân vào vòng quan hệ này đúng không? Tương lai nếu người đọc sách đó có tiền đồ, vậy hắn cũng có thể đi theo thơm lây.
Giống như bữa ăn hôm nay, hắn mang theo hai tú tài có tiền nhưng không quyền, cố tình đề cử bọn hắn với tỷ phu.
Nhưng giờ phút này, hai tú tài lại kinh ngạc nhìn Cố Vân Thư.
Không chỉ bọn hắn, toàn bộ người trong phòng đều an tĩnh lại.
Gia hỏa này tuổi nhỏ, còn có bản lĩnh này? Có thiên phú đọc sách như vậy thì dù gia thế bối cảnh chẳng ra gì thì sao? Không thấy lúc này Dịch Tử Lam đã nhìn trúng hắn?
Cố Vân Thư bình thản cho người ta đánh giá, vừa vặn lúc này tiểu nhị đưa thêm đồ ăn lên.
Dịch Tử Lam phân phó đặt ở trước mặt hai đứa nhỏ, những người khác đều ăn một lúc rồi, chỉ có hai đứa nhỏ còn chưa ăn.
Hai tú tài kia không nhịn được nhìn nhau một cái, một người mím môi, cười gượng nói: “Vị này…… Cố tú tài, không biết lần này ngươi tới kinh thành, là có chuyện quan trọng gì vậy?”