Chương 1141: Thăm dò Vân Thư
Thăm dò như vậy, Dịch Tử Lam rất không thích.
Nghĩ hắn không biết mục đích của họ sao?
Cố Vân Thư nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu chắp tay nói: "Hai huynh đệ chúng ta ra ngoài du lịch, hôm nay vừa vặn đến kinh thành.”
Ừm, đúng, bọn họ chính là ra ngoài du lịch.
Cái cớ này, Cố Vân Thư cảm giác nói xong, ngay cả chính mình cũng phải tin.
Hai tú tài kia không cam lòng, không nghĩ tới tiểu tử này tuổi còn nhỏ, lòng dạ còn rất sâu, lại còn biết chuyển đề tài khác.
"Vậy nếu đã tới kinh thành rồi, các ngươi có tính toán gì không? Khi nào thì rời đi?”
Dịch Tử Lam liếc bọn họ một cái, ngược lại không nói gì.
Quên đi, hắn vẫn nên cho con rể tương lai có không gian để phát huy đi.
Lúc này vẻ mặt Cố Vân Thư đã lãnh đạm hơn rất nhiều: "Đây là chuyện riêng của chúng ta, không tiện tiết lộ."
Không tiện tiết lộ??
Thân thể hai tú tài lập tức căng thẳng, sắc mặt khẽ biến, chuông báo động trong lòng nhất thời vang lên.
"Kỳ thật ngươi không nói thì chúng ta cũng biết, lúc này tú tài đến kinh thành hơn phân nửa là vì tiến vào quốc tử giám đúng không."
Nói đến đây, trong lòng hai người cũng có chút chua xót, cảm giác không cam lòng càng sâu. Hôm nay bọn họ ngồi ở chỗ này là để lấy lòng Dịch Tử Lam, hy vọng hắn có thể nhìn trúng tài hoa của bọn họ, nể tình em vợ, tiến cử bọn họ vào quốc tử giám đi học.
Nhưng bây giờ, tự nhiên từ đâu xuất hiện ra hai đứa trẻ.
Đây còn là một tú tài chín tuổi, nhìn ý tứ của Quận vương gia, rõ ràng đã coi trọng bọn chúng, nói không chừng sẽ cho bọn chúng cơ hội này, vừa nghĩ đến đã thấy tức giận.
Hai người vừa nhắc tới Quốc Tử Giám, trong phòng lại yên tĩnh.
Cố Vân Thư chớp chớp mắt một cái, nhìn về phía tú tài kia, nói: "Ta không..."
Lời còn chưa dứt, Dịch Tử Lam bên cạnh đảo mắt, đột nhiên bắt lấy bả vai hắn nói: "Còn không phải à, chính vì tiến vào Quốc Tử Giám. Vân Thư ngươi yên tâm, với trí thông minh của ngươi, ta tiến cử ngươi vào Quốc Tử Giám tuyệt đối không có vấn đề gì. Đến lúc đó ngươi tranh cho ta một hơi, thi trúng tiến sĩ vì dân chúng mà làm việc.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Dịch Tử Lam.
Quận vương gia đã chính miệng thừa nhận, hơn nữa còn hứa hẹn cho đứa nhỏ này một vị trí?
Hai tú tài nghe được đáp án hắn xác nhận, sắc mặt trong nháy mắt không còn huyết sắc, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Cố Vân Thư thiếu chút nữa phun ra lửa.
Trịnh tiểu cữu đứng bật dậy: "Tỷ phu, huynh, huynh muốn tiến cử hắn?”
Dịch Tử Lam lạnh lùng quay đầu lại: "Sao vậy, ngươi có ý kiến gì không?"
“Không, ta không có ý kiến..." Trịnh tiểu cữu đối diện với ánh mắt này của hắn, lập tức nhớ tới trải nghiệm mình bị hai con chó của quận vương phủ cắn một miếng.
Lần trước anh rể hắn cũng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, sau đó đã cho người thả chó.
Tuy rằng không bị cắn chảy máu, nhưng bộ dạng hung thần ác sát kia kéo ống quần hắn, đến nay vẫn là ác mộng của hắn.
Hắn ngẩng đầu, chỉ có thể ném qua một ánh mắt áy náy với hai tú tài kia, quay đầu còn phải trả lại tiền đã nhận được.
Dịch Tử Lam lúc này mới quay đầu, nhìn về phía Cố Vân Thư.
Hắn đang cau mày, há miệng muốn cự tuyệt.
Nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, Vân Thư vẫn biết không thể vứt bỏ mặt mũi của hắn, bởi vậy trầm mặc cúi đầu ăn cái gì trước.
Biển Nguyên Trí ăn rất nhanh, dù sao nơi này cũng không có chuyện gì của hắn.
Hắn xem như đã nhìn ra, ánh mắt vừa rồi của Quận vương gia nhìn Vân Thư giống như mấy nhà muốn tìm đại cữu cữu hỏi thăm hôn sự Vân Thư.
Hắn cảm thấy mình đã phát hiện ra một chuyện bó tay rồi.
Nhưng hắn không nói!!
Dịch Tử Lam biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình, không khí trong phòng lập tức trở nên xấu hổ đến quỷ dị. Ngoại trừ hai đứa nhỏ còn đang ăn, mấy đệ tử thế gia còn lại chỉ uống hai chén rượu.
Em vợ Trịnh gia cho dù muốn làm cho không khí sôi động lên cũng mất không ít sức.
Cuối cùng vẫn là Cố Vân Thư sau khi ăn no uống đủ thì lau miệng, đưa ra yêu cầu muốn rời đi, rốt cuộc Dịch Tử Lam mới đứng lên, dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Trịnh tiểu cữu muốn đuổi theo, bị Dịch Tử Lam ngăn cản: "Được rồi, không cần tiễn, các ngươi tiếp tục chơi, ta dẫn bọn họ về nhà trước.”
Trịnh tiểu cữu muốn hỏi về nhà nào, chẳng lẽ tỷ phu còn muốn đưa bọn chúng đến quận vương phủ sao? Cũng không nhất thiết phải như vậy chứ?
Quả thật Dịch Tử Lam rất muốn trói người trực tiếp đưa đến quận vương phủ, vấn đề là hai vợ chồng Thiệu gia kia sẽ không đáp ứng ah.
Hắn chỉ có thể đưa bọn họ đến Thiệu phủ trước.
Mấy người vừa xuống lầu, đi ra cửa tửu lâu, Cố Vân Thư lập tức nói: "Vương gia, ta không nghĩ sẽ đi Quốc Tử Giám. Ta cảm thấy ở thư viện Thiên Hải rất tốt, bạn cùng lớp của ta ở đó, phu tử cũng đều là người uyên bác đa tài.”
Dịch Tử Lam khoát tay áo: "Trước không nóng vội, cứ lên xe ngựa đi, những người đó còn đang ở lầu hai nhìn chúng ta.”
Cố Vân Thư ngẩng đầu, quả thật nhìn thấy cửa sổ lầu hai chật ních mấy đầu người.
Nhìn thấy hắn nhìn qua, lại tranh nhau lui về phía sau, còn bởi vậy mà đụng vào mép cửa sổ vài cái, nhìn đã thấy đau.
Liễu An dắt xe ngựa tới, hai người Cố Vân Thư lại bị Dịch Tử Lam ngăn lại: "Ngồi xe ngựa của ta đi, trên xe ngựa của ta có dấu hiệu quận vương phủ, không ai dám cản đường.”
Vì thế Cố Vân Thư đã bị Đại Lực dẫn tới trước chiếc xe ngựa xa hoa kia.
Quận vương gia xuất hành, đúng là không giống nhau, nhất là quận vương gia thối mỹ lại không chịu ủy khuất, nửa điểm cũng không lo lắng bị người ta buộc tội xa xỉ lãng phí.
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí giẫm lên ghế đạp, Liễu An chỉ có thể điều khiển chiếc xe ngựa bình thường không có gì kỳ lạ của mình đi theo phía sau.
Chỉ là, xe ngựa Quận vương gia đi quá chậm.
Cố Vân Thư sốt ruột, có ý muốn thúc giục hai tiếng lại bị Đại Lực không nhanh không chậm đẩy trở về rồi: "Vân Thư thiếu gia, kinh thành này quá phồn hoa, đường xá tuy rằng rộng nhưng xe ngựa cũng không ít, nhất là các loại quý nhân càng nhiều. Vương gia chúng ta tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng cũng không phải là người ỷ thế hiếp người như vậy, cho nên chậm rãi mới tốt, vừa an toàn, lại vừa vững vàng, đúng không?”
Dịch Tử Lam trong xe ngựa gật gật đầu, hắn phải thừa dịp bọn họ ở chung một mình, trước tiên cùng Vân Thư bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Hắn rót hai chén trà cho hai đứa nhỏ: "Vân Thư, Nguyên Trí, các ngươi một đường đi từ phủ Tuyên Hòa tới sao? Nào, nói cho ta biết, trên đường đi đã gặp những chuyện gì thú vị?”
Hai người trên đường đi vẫn luôn muốn mau chóng đến kinh thành căn bản không có trải nghiệm tốt: "..." Không nói được không?
"Các ngươi tới là tốt rồi, chúng ta đã gần một năm không gặp rồi đúng không? Tiểu tử ngươi cũng cao lớn như vậy rồi. Hai ngày trước A Nguyệt nhà chúng ta đi tìm muội muội ngươi chơi, còn nhắc đến ngươi, con bé nghe nói ngươi thi đỗ tú tài, chậc chậc, biểu tình kia đừng nói là kiêu ngạo bao nhiêu, giống như con bé tự mình thi trúng vậy, còn đến trước mặt Thái hậu khoe khoang một hồi.”
Cố Vân Thư ngẩn ra: "Đến trước mặt Thái hậu nói đến ta? Chuyện này, có phải không tốt lắm không?"
Ánh mắt Dịch Tử Lam hơi sáng lên, cười nói: "Không có việc gì, sau khi A Nguyệt từ phủ Tuyên Hòa trở về, luôn miệng nhắc đến các ngươi, Thái hậu cũng đã quen."
“A Nguyệt ở phủ Tuyên Hòa quả thật rất vui vẻ."