Chương 1143: Cuối cùng đã gặp cháu trai nhỏ của mình
Dịch Tử Lam híp mắt, cũng không đợi Dư phụ trả lời, trực tiếp đi vào Thiệu phủ.
Bên kia Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đã bị Khả Khả lôi kéo chạy tới phòng Cố Vân Đông.
"Đại tỷ, đại tỷ, nhị ca cùng biểu ca tới rồi."
Cố Vân Đông trong phòng đang chọc chọc Trì Trì sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Liễu cũng đang nghi hoặc: "Mẹ, vừa rồi con nghe được cái gì?”
“Hình như nói cái gì mà nhị ca biểu ca??"
Không đợi các nàng xác nhận, mấy tiếng bước chân đã đi vào cửa.
Sau một khắc, khuôn mặt quen thuộc của Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí rơi vào trước mặt hai người Cố Vân Đông.
Dương Liễu kinh ngạc đứng dậy, ngẩn người, sau một khắc biểu tình mừng như điên dâng lên: "Vân Thư, Nguyên Trí??"
Lúc này bà ấy chạy lên, lôi kéo hai người liên tục nhìn: "Các con, sao lúc này các con lại ở đây? Nào, để ta xem, trông như gầy hơn một chút? Có phải đi đường quá vất vả không? Sao nói đi du lịch là đi luôn vậy, bên cạnh cũng không mang theo một người, hai người các con tuổi còn nhỏ như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, thật sự là một chút cũng không làm cho người ta bớt lo lắng.”
Dương Liễu cứ lải nhải, nhưng Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí vẫn mỉm cười nghe, trong lòng ấm áp vô cùng thoải mái.
Tuy rằng bọn chúng ở bên ngoài du lịch chưa tới hai tháng, nhưng đối với bọn chúng mà nói, lại giống như đã qua một năm, hiện tại cuối cùng cũng trở về nhà làm cho người ta an tâm.
Ngược lại Cố Vân Đông, từ lúc bắt đầu cao hứng đến bây giờ bình tĩnh, cuối cùng cười cười nhìn hai người bọn họ.
Hai tiểu tử này có thật sự đi du lịch không? Trong thời gian ngắn như vậy đã chạy tới kinh thành, không phải quá nhanh chứ?
Cô bật cười lắc đầu, cũng may hai ngày trước đó cô nhận được thư đã cho người dọn dẹp phòng.
Dương Liễu nói một hồi lâu mới dừng lại, nhớ ra bọn chúng thuyền xe mệt nhọc, vội vàng kéo chúng ngồi xuống: "Mệt rồi phải không? Đã ăn gì chưa? Uống một ngụm nước rồi nghỉ ngơi trước, ta cho người chuẩn bị thức ăn, trước tiên lót dạ trước, buổi tối lại ăn ngon, nhìn con gầy như thế nào rồi đây này."
Mắt thấy bà ấy sắp đi ra ngoài, Cố Vân Thư vội vàng giữ chặt bà ấy: "Mẹ, chúng con đã ăn rồi, lúc mới vào cửa thành gặp quận vương gia, hắn vừa vặn ở tửu lâu, nên sai người dẫn chúng con đi lên ăn.”
Nói đến Dịch Tử Lam, Cố Vân Thư đột nhiên phản ứng lại, hắn vỗ mạnh đầu mình một cái: "Đại tỷ, quận vương gia cũng tới.”
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc: "Các đệ đã gặp hắn rồi sao?”
Cố Vân Thư gật gật đầu, vừa định nói cái gì, Đồng Thủy Đào đi tới nói: "Tiểu thư, Quận vương gia đến đây, đang ở tiền sảnh uống trà.”
Thiệu Thanh Viễn không có ở đây, hôm nay lại đi theo Tần Văn Tranh ra ngoài.
Cho nên khách nhân đến, Cố Vân Đông chỉ có thể tự mình đi ra ngoài chiêu đãi.
Cô đặt Trì Trì ở trên giường, đứng lên đi ra cửa, lúc đi ngang qua hai người Cố Vân Thư, vươn tay gõ đầu hai người, cười nói: "Ta đi gặp người trước, các đệ đi xem cháu trai nhỏ đi, có chuyện gì sau này lại nói."
Hai người Cố Vân Thư hưng phấn: "Được. " Sau đó đồng loạt chạy đến bên cạnh Tiểu Trì Trì múa tay múa chân, đối diện với con ngươi tròn vo của thằng bé.
Cũng không biết có phải do nhìn thấy hai người xa lạ xuất hiện hay không, tiểu tử kia hưng phấn không chịu nổi, miệng ùng ục phun ra một chuỗi.
Tuy rằng một chữ cũng không nghe ra, nhưng vẫn chọc cho hai người Cố Vân Thư cao hứng không thôi.
Cố Vân Đông lắc đầu, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra ngoài.
Dịch Tử Lam ngồi ở tiền sảnh uống trà, nhìn thấy cô tới, vẫy vẫy tay nói: "Vừa hay ta có chuyện muốn cùng các ngươi thương lượng, Thiệu Thanh Viễn không có ở đây, vậy thì nói cùng cô nói cũng giống nhau.”
Cố Vân Đông ngồi đối diện hắn, có chút ngoài ý muốn: "Ngài có việc muốn thương lượng với ta? Có chuyện gì vậy?”
Trên mặt Dịch Tử Lam lộ ra một nụ cười thâm trầm, Cố Vân Đông luôn cảm thấy hắn vô cùng không có ý tốt.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Dịch Tử Lam làm cho cô không nhịn được giật giật lông mày.
"Vừa rồi ta gặp được đệ đệ ngươi, một năm không gặp, cao hơn không ít ah." Hắn hạ thấp thanh âm, hỏi: "Quốc Tử Giám sắp tuyển sinh rồi, ngươi có nghe qua rồi chứ?"
Chuyện này... Cố Vân Đông thật đúng là không biết.
"Chưa từng nghe nói qua." Trong khoảng thời gian này cô một lòng một dạ ở Lỗ vương phủ bên kia, thỉnh thoảng sẽ chú ý tin tức phủ Thái Phó, về Quốc Tử Giám gì đó, cô thật sự không quá để ý.
Dù sao người đọc sách trong nhà đều ở phủ Tuyên Hòa, phương diện này cô cũng không có chỗ để tìm hiểu.
Dịch Tử Lam mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, nhưng nghĩ đến tình huống của Cố Vân Đông, chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi, nói cho cô biết chi tiết tình huống của Quốc Tử Giám. Quốc Tử Giám là học phủ chính thức và cơ quan quản lý giáo dục lớn nhất triều Đại Tấn, có thể nói, cả triều Đại Tấn cũng không có thư viện nào tốt bằng Quốc Tử giám.
Tài nguyên giáo dục ở đây là tốt nhất, giáo viên cũng hùng hậu nhất, thậm chí các mối quan hệ còn phong phú nhất.
Học sinh khắp cả nước đều níu rách đầu muốn vào Quốc Tử Giám học tập.
Nhưng tiến vào Quốc Tử Giám cũng có yêu cầu, phải có công danh tú tài mới được. Hơn nữa tiến vào Quốc Tử Giám, phần lớn đều là con cháu quý tộc.
Nếu là học sinh bình thường cũng cần quan viên ngũ phẩm trở lên giới thiệu mới được, nhưng danh ngạch trong tay những quan viên này đều có hạn, phần lớn đều vì hài tử trong nhà mình mà chuẩn bị.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ đặc biệt ưu tú, nhóm người này có thể tự mình thi vào. Chỉ là đề thi của Quốc Tử Giám không phải khó bình thường, thi vào cũng không dễ dàng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai tú tài kia muốn nhờ vả Dịch Tử Lam, hắn là quận vương gia, lại được sủng ái, muốn nhét hai người vào Quốc Tử Giám vẫn có thể làm được.
Hiện giờ quốc tử giám đại khái có hơn sáu ngàn người, bởi vì mấy năm nay bớt một nhóm người nên ít hơn một chút.
Lúc tiên hoàng còn sống, không ít người lợi dụng quyền lực đã nhét những người ngay cả công danh tú tài cũng không có vào Quốc Tử Giám, dẫn đến học sinh ở Quốc Tử giám có lần vượt qua tám ngàn người, học sinh bên trong học vấn không đồng đều, ngay cả tiến sĩ trợ giảng cũng hỗn loạn.
Mấy năm nay, cuối cùng cũng đã quét sạch một bộ phận, không khí của Quốc Tử Giám tốt hơn không ít.
Thậm chí Hoàng Thượng còn mời những đại nho trước kia bị bị oan uổng hạ ngục trở về, chỉ là những người này không muốn làm quan, nên được mời đến Quốc Tử Giám, trở thành thượng khách.
Rất nhiều học sinh muốn trở thành đệ tử nhập môn của đại nho như vậy, không nói có thể thi đậu tiến sĩ hay không, chỉ cần nhờ nhân mạch của người này thôi cũng được.
Đáng tiếc, đại nho nếu là đại nho, vậy thu đồ đệ tất nhiên không đơn giản qua loa như vậy.
Ít nhất theo như Dịch Tử Lam biết, còn chưa có ai có thể lọt vào mắt bọn họ.
"Nhưng Cố Vân Thư thì khác, tiểu tử này rất thông minh, lại là tú tài chín tuổi, tiểu tam nguyên. Về phần thiên phú khẳng định không thành vấn đề, phẩm tính cũng tốt, tính cách lớn mật hướng ngoại còn thông minh. Lúc trước học đường của Tần Văn Tranh có thể thu hắn, ta tin tưởng những người khác cũng nhất định sẽ yêu tài tiếc tài, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cố Vân Đông nhíu mày một chút, nhìn hắn cười nói: "Quận vương gia hình như rất hy vọng đệ đệ ta ở lại kinh thành, đúng không?”
Nụ cười trên mặt Dịch Tử Lam hơi cứng đờ.