Chương 1144: Ý tưởng của Cố Vân Đông
Dịch Tử Lam lau mặt một cái, thở dài nói: "Ta đây không phải là không đành lòng nhìn nhân tài mới bị chôn vùi sao? Ta là quận vương gia của triều Đại Tấn, ta phải vì Hoàng thượng phân ưu giải nan. Những gì chúng ta cần bây giờ là gì? Tài năng.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật hai cái, có quỷ mới tin ngài, còn nói cho chính mình trở nên vĩ đại như thế.
Hắn nghĩ cô không biết ý định nham hiểm của hắn sao?
Cố Vân Đông còn nhớ rõ lần trước sau khi tin tức thi đỗ tú tài của Vân Thư truyền đến không bao lâu, Dịch Tử Lam đã khẩn cấp có tâm tư làm thông gia.
Đây là định đặt người dưới mí mắt, miễn cho bị người khác nhanh chân lên trước?
Vì nữ nhi, cũng là dụng tâm lương khổ... Aiz.
Dịch Tử Lam coi như không nhìn thấy ánh mắt của cô, tiếp tục nói: "Ta biết hắn ở thư viện Thiên Hải rất tốt, nhưng ngươi cũng phải thừa nhận, phu tử ở thư viện Thiên Hải vẫn thiếu một chút, hơn nữa khẳng định không bằng Quốc Tử Giám. Bên này cái gì cũng là tốt nhất, cơ hội cũng nhiều, cạnh tranh lớn, đối với Vân Thư cũng có lợi, đúng không?”
Cố Vân Đông không nói gì, nhưng cô không thể không thừa nhận Dịch Tử Lam nói có đạo lý. Nhưng việc này còn phải hỏi ý kiến của Vân Thư, hắn hiện giờ là tú tài, có ý nghĩ cùng chủ kiến của mình, nếu như chính hắn muốn đi, vậy thì không có vấn đề gì.
Dịch Tử Lam thấy thần sắc cô buông lỏng, hơi yên tâm: "Nếu Vân Thư muốn vào, việc này cứ giao cho ta, ta cam đoan để cho hắn phong quang an ổn tiến vào Quốc Tử Giám, nói không chừng còn có thể trở thành đệ tử của Đại Nho.
Cố Vân Đông: "Không cần, nếu hắn muốn vào, ta cũng có thể để cho hắn vào.”
Dịch Tử Lam nghẹn một chút, cái này, nói cũng đúng.
Kỳ thật với học vấn của Cố Vân Thư, thi vào cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Dịch Tử Lam vẫn muốn Cố Vân Thư liên lụy đến mình nhiều hơn, vì khi nợ người khác, sau này chuyện mới dễ thương lượng.
Chỉ là hiện tại xem ra, nhân tình này không dễ cho ah.
Cố Vân Đông ngược lại hỏi thăm hắn vài câu về Quốc Tử Giám, sau đó không chút lưu tình đuổi người đi.
Dịch Tử Lam tức giận, phất tay áo bỏ đi.
Nhưng trước khi đi, vẫn không cam lòng nhắc nhở một câu: "Viện thí vừa mới kết thúc chưa tới hai tháng, Quốc Tử Giám cũng cho người ngoại tỉnh đủ thời gian đến báo danh, cho nên hạn chót tuyển sinh sẽ trì hoãn đến tháng sau. Nếu ngươi muốn đi thì đừng bỏ lỡ nó, nếu đến lúc đó vẫn chưa đi, ngươi chỉ có thể chờ đợi cho đến đợt tiếp theo. Thời gian rất chính xác, sẽ không có ngoại lệ.”
Thời gian tuyển sinh của Quốc Tử Giám, bình thường là trong vòng ba tháng sau khi thi xong, trở thành tú tài mới có tư cách tiến vào.
Bởi vì đây là học phủ chính thức, cho nên phương diện quy củ này vẫn rất nghiêm.
Dịch Tử Lam nói xong những lời này, mắt thấy thời gian không còn sớm, rốt cuộc vẫn phất tay rời đi.
Cố Vân Đông ngồi ở tiền sảnh một hồi, lúc này mới như có điều suy nghĩ trở về hậu viện.
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí vây quanh Tiểu Trì Trì không biết đang nói cái gì, cách gần mới nghe được bọn chúng đang nghiên cứu đường nét khuôn mặt Trì Trì rốt cuộc giống ai.
Cố Vân Đông: "..." Cũng không biết vì sao bọn chúng lại có chấp niệm sâu sắc như vậy.
Nhưng Tiểu Trì Trì dù sao cũng chỉ là một đứa bé, cùng bọn chúng chơi lâu như vậy cũng mệt mỏi, một lát sau đã ngáp ngắn muốn ngủ.
Hai người trong nháy mắt nói nhẹ giọng, Cố Vân Đông thấy vẻ mặt thỏa mãn của bọn chúng, nhịn không được vuốt trán, cười nói: "Các đệ cũng đi nghỉ một lúc đi, đi đường một ngày mệt mỏi rồi.”
Kỳ thật chúng đều không mệt mỏi, bọn chúng còn có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng bị Dương Liễu mang đi.
Mãi cho đến chạng vạng, lúc Thiệu Thanh Viễn vừa trở về, hai người Cố Vân Thư mới từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy bọn chúng, Thiệu Thanh Viễn giật mình: "Các đệ đã đến đây rồi?”
Cố Vân Thư cười hắc hắc: "Lúc bọn đệ đi du lịch đến phủ Vạn Khánh, đụng phải Liễu Duy ca ca với tẩu tử, bọn họ biết bọn đệ muốn đến kinh thành nên đã cùng khởi hành, cho nên trên đường đi cũng nhanh hơn một chút.”
“Liễu Duy và Nhiếp Song cũng tới rồi?” Cố Vân Đông cũng thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc trước Liễu An chạy xe ngựa đến cửa Thiệu phủ thì giao bưu kiện của Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí cho Dư phụ đứng gác cổng, sau đó đánh xe ngựa trở về phục mệnh.
Dư phụ chưa từng thấy qua hắn, cho rằng hắn là người của quận vương gia, nên lấy đồ vào cửa xong thì giao cho Đồng Thủy Đào.
Cho nên lúc này Cố Vân Đông mới biết Liễu Duy theo hai đệ đệ cùng vào thành.
Cố Vân Thư vừa định nói chi tiết một chút, Khả Khả lại đến kéo tay hắn: "Mẹ nói chúng ta ăn cơm trước, nhị ca, biểu ca, chúng ta đi phòng khách trước. Muội nói với hai người nha, từ sau khi tới kinh thành, muội đã học cách làm mấy loại thức ăn kinh thành, tay nghề nâng lên rất rất nhiều nha, các huynh mau tới đây nếm thử.”
Đoàn người dứt khoát chuyển đến phòng khách, Dương Liễu bày toàn bộ đồ mà Khả Khả tự mình chuẩn bị cả buổi chiều ở trong phòng bếp lên trên bàn.
"Các con mau ngồi, nơi này có hơn phân nửa là món ăn ở kinh thành, còn có một nửa là món ăn ở quê nhà chúng ta. Các con đi lâu như vậy, chắc cũng không ăn ngon, nhanh chóng nếm thử, thừa dịp nóng ăn đi.”
Hai người cũng không khách khí, ngủ cả buổi chiều, bụng quả thật rất đói.
Tuy rằng buổi trưa đã ăn ở tửu lâu, còn là Dịch Tử Lam mời, đồ ăn đều do đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng, cũng rất ngon rất đẹp.
Nhưng vẫn kém những đồ ăn vặt mẫu thân muội muội làm này, đây mới là hương vị của gia đình.
Cố Vân Thư say sưa ăn một nửa, bụng lót nửa no, mới bắt đầu nói đến chuyện trên đường đi.
Khoan hãy nói, tuy rằng bọn chúng bắt đầu đi xe ngựa từ phủ Vạn Khánh. Nhưng có liễu Duy ở đây, tình huống trên đường thật sự là tầng tầng lớp lớp, đặc sắc hỗn loạn. Cố Vân Thư cảm thấy, kỳ thật thời gian đi lại này tuy rằng không dài, nhưng hắn vẫn có thu hoạch rất lớn.
Nhưng mà khi bọn chúng nói đến chuyện Biển Nguyên Trí bắt chước được giọng của người khác, hơn nữa tính sẽ luyện tập nhiều hơn, sau này nói không chừng sẽ có tác dụng lớn, Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông lại đồng thời nhíu mày.
Biển Nguyên Trí vốn còn rất kiêu ngạo, nhất là Khả Khả dùng ánh mắt sùng bái kích động nhìn hắn, hỏi có thể bắt chước nghe một chút hay không.
Đây là bản lĩnh độc nhất vô nhị của hắn, hắn cùng Vân Thư dùng kỹ năng này hóa nguy thành an hai lần, là chuyện đáng để bọn chúng say sưa hồi tưởng cả đời.
Nhưng mà, trên mặt biểu tỷ cùng biểu tỷ phu lại không có chút cao hứng nào.
Biển Nguyên Trí trong nháy mắt có chút bất an, làm sao vậy?
Cố Vân Thư cũng nghi hoặc: "Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người làm sao vậy? Bọn đệ dùng cách này có đúng không?"
Khả Khả cũng không hiểu: "Biểu ca thật lợi hại nha, không thể làm như vậy sao?”
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn, hắn kéo Biển Nguyên Trí tới trước mặt mình.
Nhìn Biển Nguyên Trí khẩn trương hẳn lên, sắc mặt của hắn hơi buông lỏng xuống, nói: "Nguyên Trí thả lỏng một chút, đệ cho ta xem một chút."
Biển Nguyên Trí chớp chớp mắt: "Nhìn, nhìn cái gì?"
“Đệ mở miệng ra."
Biển Nguyên Trí nhìn về phía Cố Vân Đông, cô gật đầu: "Nghe tỷ phu đệ.”
Biển Nguyên Trí nuốt nước miếng một chút, mở miệng ra.