Chương 1145: Biển Nguyên Trí thấp thỏm
Ngón tay Thiệu Thanh Viễn hơi lạnh, nhẹ nhàng đè cằm hắn, khiến đầu hắn ngửa ra sau.
"Lại lớn hơn một chút."
Biển Nguyên Trí vội vàng há lớn, sau đó không biết Thiệu Thanh Viễn ấn đến đâu, hắn đột nhiên "ôi" một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn buông tay ra, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Trong khoảng thời gian này có phải đệ đã luyện rất nhiều không?”
Cố Vân Thư hồ nghi: "Không nhiều lắm, bọn đệ đã hẹn trước với nhau, không để lộ ra trước mặt người ngoài.”
Thiệu Thanh Viễn vẫn nhìn Biển Nguyên Trí, thằng nhóc do dự một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu: "Đệ thừa dịp A Thư không chú ý, có, có vụng trộm luyện qua, mỗi ngày đều có luyện.”
Hắn chỉ nghĩ, loại bản lĩnh này của hắn, về sau khẳng định có thể phát huy tác dụng lớn.
Cố Vân Thư kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Huynh lén luyện?”
Thiệu Thanh Viễn thở dài: "Trước tiên đừng luyện nữa, cổ họng đệ đã sưng lên. Ta kê đơn thuốc cho đệ, quay về uống, dưỡng vài ngày rồi nói sau, mấy ngày nay tận lực ít mở miệng nói chuyện, biết không?”
Biển Nguyên Trí cũng hoảng sợ: "Rất, rất nghiêm trọng sao?"
“Đương nhiên là nghiêm trọng."
Cố Vân Đông nói: "Bình thường khi chúng ta đến một độ tuổi nhất định, đều sẽ có thời kỳ biến thanh. Nam giới bình thường sau mười hai tuổi sẽ tiến vào giai đoạn biến thanh, nhưng đây chỉ là tình huống bình thường, sớm hơn một chút mười tuổi bắt đầu. Đệ năm nay 10 tuổi, không có gì bất thường thì trong hai năm này, giọng nói đệ bắt đầu thay đổi. Nếu không được bảo vệ tốt, dây thanh âm bị thương, sau này nói chuyện sẽ khó chịu.”
Biển Nguyên Trí và Cố Vân Thư đều ngây dại, không chỉ bọn chúng, ngay cả Khả Khả và Dương Liễu cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này.
Dương Liễu dù sao cũng đã làm mẹ, bà biết nam nữ đến mười mấy tuổi giọng nói sẽ thay đổi, đây là chuyện rất bình thường, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói như vậy.
Biển Nguyên Trí nhất thời có chút thất vọng: "Vậy sau này đệ không thể dùng kỹ năng này sao?”
Cố Vân Đông đều bị hắn chọc cười, còn kỹ năng? Hắn cho rằng đây là kỹ năng gì thần kỳ hay sao?
Cô đưa tay hung hăng xoa tóc hắn, nói: "Cho dù bây giờ đệ luyện xong, đến lúc đó qua kỳ biến thanh, giọng nói trở nên khác đi, hiệu quả nói ra không chừng cũng không giống nhau, vậy hai năm nay không phải là luyện vô ích sao?”
Cố Vân Thư vỗ tay một cái: "Đúng vậy, sau này huynh sẽ thay đổi giọng nói.”
Biển Nguyên Trí: "..." Sao hắn lại khó khăn như vậy? Từ lúc phát hiện kỹ năng đặc thù của mình đến khi bị chọc thủng, mới chưa tới hai tháng.
"Vậy, vậy đệ chờ qua kỳ biến thanh gì đó rồi mới luyện, có thể không?"
Cố Vân Đông nghe vậy, quay đầu nhìn thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Chỉ cần đệ chú ý bảo vệ cổ họng, không được luyện tập không biết tiết chế như bây giờ, đương nhiên là có thể. Đệ phải biết rằng chuyện chính của đệ hiện tại vẫn là việc đọc sách và học tập, đây là sở thích của đệ, có thể thực hành nhưng không thể vội vàng, cũng không để đảo ngược vị trí."
“Đệ hiểu rồi." Trong nháy mắt Biển Nguyên Trí lấy lại tinh thần.
Khả Khả vội nhắc nhở hắn: "Biểu ca phải ít nói chuyện, từ giờ trở đi, huynh không thể mở miệng, ta sẽ giám sát.”
Dương Liễu cũng nói: "Còn phải kiêng kỵ, hôm nay ăn xong rồi thì cũng hết cách, ngày mai ta sẽ dặn dò phòng bếp làm thanh đạm, làm phần riêng cho cháu.”
Biển Nguyên Trí có một loại cảm giác sét đánh giữa trời quang, hắn mới vừa đến kinh thành, cái gì ngon đều chưa ăn, cứ như vậy??
Cố Vân Thư liếc xéo hắn một cái: "Nên.”
Nhưng nhìn hắn thật sự đáng thương, cuối cùng cũng không níu kéo chuyện này nữa, dù sao còn có một chuyện cũng rất quan trọng.
"Tỷ, tỷ phu, kỳ thật mấy ngày trước, bọn đệ còn gặp Thiệu Song ca ca, cùng ngày, còn gặp phải một đôi vợ chồng. Cặp vợ chồng kia là Nghiêm Linh Mã Bình Xuyên.”
Lúc đầu Cố Vân Đông chỉ chú ý đến Thiệu Song, bọn chúng gặp được Thiệu Song, nói như vậy cũng đã gặp nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, còn rất ngoài ý muốn.
Cô vừa định hỏi các nàng thế nào rồi, đột nhiên ý thức được tên trong câu nói phía sau của hắn.
"Nghiêm Linh??" Cố Vân Đông nhíu mày: "Có phải là đích tỷ của Nghiêm Nhã không?”
"Đúng, chính là nàng." Cố Vân Thư căm phẫn, bùm bùm nói ra sạch sẽ âm mưu quỷ kế của bọn họ.
Cố Vân Đông không nhịn được cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Nghiêm Linh gả cho một vị tú tài?" Hơn nữa vị Mã Bình Xuyên này hình như cũng rất kỳ quái, hai người này rất xứng đôi nha.
Khả Khả ở một bên cũng nghe được rất tức giận: "Đại tỷ, hai người này cũng quá nham hiểm tiểu nhân rồi, tìm người hỗ trợ còn mua đồ kém như vậy, ngay cả táo khô mang từ phủ Hà Định đến cũng ăn hết, muội còn chưa ăn táo khô phủ Hà Định, nghe nói rất ngon nha.”
Cố Vân Đông đỡ trán, trọng điểm là táo sao?
Khả Khả hừ lạnh: "Đại tỷ, muốn giáo huấn bọn họ như thế nào, tỷ nói xem, muội sẽ ra tay, muội có rất nhiều bằng hữu, muội nhờ bọn họ hỗ trợ, nhất sẽ thu thập hai người này đến khi họ phải kêu cha gọi mẹ. Thực sự là đồ xấu xa mà."
Cố Vân Đông còn chưa trả lời, Cố Vân Thư ngược lại vẻ mặt kinh ngạc: "Khả Khả có rất nhiều bằng hữu sao?"
“Đúng vậy, A Nguyệt An Ninh không nói các huynh cũng biết, còn có Trịnh Tuyền Thủy, Cao Tử, bọn họ đều là người lớn, bộ dạng đặc biệt cao lớn, đánh người cũng không sợ."
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí vẻ mặt mờ mịt, lập tức có chút thương tâm.
Thì ra trong thời gian ngắn như vậy, Khả Khả đã có bạn mới, hơn nữa còn rất tin tưởng bọn họ. Khả Khả đã kéo tay hai người: "Lát nữa muội sẽ giới thiệu cho mọi người quen biết, bọn họ nghe nói nhị ca muội đã là tú tài, đặc biệt hâm mộ sùng bái muội, đã sớm muốn gặp các huynh rồi.”
Hai người trong nháy mắt lại cao hứng: "Được.”
Cố Vân Đông thật sự không biết nói gì rồi, hâm mộ ngươi ta có thể hiểu, sùng bái muội là quỷ gì??
Cô vỗ vỗ mặt bàn: "Được rồi, ăn cơm trước, ăn xong hai người lại đi tìm bằng hữu chơi. Chuyện vợ chồng Nghiêm Linh chúng ta sẽ giải quyết, Khả Khả, bắt đầu từ ngày mai, muội hãy dẫn nhị ca cùng biểu ca muội đi ra ngoài chơi, đi dạo kinh thành."
“ Được... thôi.”
Cô bé có chút tiếc nuối, không thể giúp đại tỷ một tay, cô bé còn tỏ vẻ rất thương tâm khổ sở.
Nhưng nghĩ lại nhị ca cùng biểu ca ở đây, con bé lại hưng phấn hẳn lên.
Sau một bữa ăn, trời cũng đã tối.
Dương Liễu lại hỏi tình huống trong nhà, biết được hết thảy đều tốt cũng yên lòng.
Buổi tối Cố Vân Đông trở về phòng, sau khi dỗ dành nhi tử, lại nằm ở trên giường cùng Thiệu Thanh Viễn nói đến Quốc Tử Giám mà Dịch Tử Lam nhắc tới.
Thiệu Thanh Viễn mấy ngày nay đều ở bên ngoài đi lại, chuyện Quốc Tử Giám chiêu sinh, hắn ít nhiều cũng nghe được một ít.
Nghe vậy ngược lại cảm thấy khả thi: "Vậy quay đầu lại ta sẽ hỏi thăm nhiều hơn, việc này Tần Văn Tranh khẳng định hiểu rõ.”
Tần Văn Tranh trước kia tuy rằng không học ở Quốc Tử Giám, nhưng hắn từng vào Hàn Lâm viện, trước đó cũng từng tiếp nhận chức vụ này. Những gì mà hắn biết, tất nhiên còn nhiều hơn so với Dịch Tử Lam một chút.
Cố Vân Đông gật đầu: "Được, chờ chàng hỏi thăm xong ta lại hỏi ý nghĩ của Vân Thư một chút.”
Trước đó, để cho mấy tiểu hài tử ở trong kinh thành chơi một vòng đi.