Chương 1146: Không khóc sao?
Ngày hôm sau, Khả Khả mang theo hai ca ca ra ngoài.
Không chỉ có ba người bọn chúng, còn có La Kỳ, Trịnh Tuyền Thủy, huynh muội Cao Tử, Lỗ Huyên và đám người A Kỳ.
Đám nhóc nhà Cố Vân Đông một đám lớn, Trịnh Tuyền Thủy là người lớn tuổi nhất trong đó, người bây giờ cũng ổn trọng hơn không ít. Nhưng hiện tại ánh mắt hắn nhìn Cố Vân Thư lại phát ra ánh sáng, không hiểu sao còn có chút khẩn trương.
Thời buổi này, hầu hết dân chúng bình thường trong lòng đều sẽ tự nhiên sinh ra một loại kính sợ đối với người đọc sách, huống chi đây là một tú tài mới chín tuổi đã trúng Tam Nguyên*, trong lòng mấy người Trịnh Tuyền Thủy thì hắn chính là thiên tài, là thần đồng.
(*Các kỳ thi theo thứ tự là Thi Hương, Thi Hội, Thi Đình. Người đỗ đầu cả ba thì gọi là Tam Nguyên)
Hiện tại coi như hắn vẫn có thể khắc chế bản thân, dù sao hắn cũng đã là đồ đệ của Thiệu đại nhân, cũng đi theo đọc sách biết chữ, cũng là người đã gặp qua chuyện đời. Nếu là trước kia, sợ là muốn cúng bái rồi.
Đoàn người vừa đi ra cửa viện lại đột nhiên đụng phải hai người.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Khả Khả đã hưng phấn kêu lên trước: “An Ninh, A Nguyệt, sao các ngươi lại tới đây?”
Đại Lực đứng phía sau tiểu quận chúa, cười nói: “Quận vương gia nói, tiểu quận chúa và Tần tiểu thư cả ngày ngồi học trong phủ cũng không tốt, vừa hay hai tiểu thư cũng rất nhớ Cố tiểu thư, nên để thuộc hạ đưa các nàng tới đây, tới chơi cùng Cố tiểu thư.” MAyy dich
Cũng may hắn đưa tới kịp thời, nhìn một đám người như vậy, hình như muốn ra ngoài.
Tần An Ninh đứng yên trước mặt Khả Khả, bộ dạng thật cao hứng: “Đúng vậy, sáng sớm A Nguyệt đã tới tìm ta, ta vừa mới biết từ miệng Đại Lực hóa ra ca ca ngươi cũng tới kinh thành.”
Đại Lực thầm lau mồ hôi, thấy người đã được đưa đến, hắn vội vàng chào hỏi Cố Vân Đông đang đứng trong sân rồi chạy đi.
Cố Vân Đông không nói nên lời, cô cảm thấy mình nhất định phải tâm sự thật nhiều với Dịch Tử Lam, người này thật sự là người tùy hứng làm bậy, quả nhiên những người quyền quý suy nghĩ quá nhiều. Nhưng điều này sẽ mang lại rất nhiều bất tiện cho Vân Thư.
Hiện tại Vân Thư vẫn chưa thông suốt, không hiểu chuyện nam nữ, sau này hiểu ra, nhìn thấy Dịch Tử Lam làm như vậy, không phải sẽ xấu hổ chết sao?
Ban đầu có thể hai đứa nhỏ vô tư, thật sự có hảo cảm với nhau, nhưng sẽ bị hắn giày vò đến không còn.
Dù sao thân phận Dịch Tử Lam vẫn bày ở đó, vô hình chung sẽ khiến người ta áp lực.
Cố Vân Đông vẫy tay với A Nguyệt An Ninh, sau đó nhìn đội ngũ lại nhiều thêm hai người, một đám nhóc nhanh chóng rời đi dưới dự dẫn dắt của Thiệu Võ.
Cố Vân Đông đứng trong viện một lúc lâu mới lắc đầu cười, trở về tìm con trai.
Ai ngờ cô mới nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, nói mấy câu với nó, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh.
Một giọng nói hơi quen thuộc nhanh chóng xông tới: “Vân Đông tỷ tỷ, muội tới thăm cháu trai nhỏ của muội.”
Cố Vân Đông sửng sốt, trên mặt hiện lên tia vui mừng, vội vàng ôm Trì Trì ra ngoài.
“Nhiếp Song?”
Nhiếp Song nhìn thấy cô, đôi mắt càng sáng hơn, bước nhanh tới trước mặt cô.
Ngay sau đó, tầm mắt dừng trên người tiểu bảo bảo nằm trong lòng cô: “Đây là Trì Trì đúng không? Cho muội ôm một cái, mau cho muội ôm một cái.”
Cố Vân Đông giao con trai cho nàng, Nhiếp Song không biết ôm trẻ nhỏ, Trì Trì ở trong ngực nàng không thoải mái, vặn vẹo vài cái, sắp khóc. Nhiếp Song trong lòng kinh hãi, vội vàng trả lại đứa nhỏ cho Cố Vân Đông: “Tỷ mau dỗ nó đi, bảo nó đừng khóc.”
Cố Vân Đông nhận lấy, Trì Trì há miệng thở dốc, sau đó ‘hừ hừ’ hai tiếng, không nhúc nhích.
Nhiếp Song: “……” Không, không khóc sao?
Cố Vân Đông bật cười, ôm đứa nhỏ ra ngoài: “Liễu Duy đâu?”
“Ở sảnh ngoài nói chuyện với phu quân của tỷ.” Liễu Duy kia lỗ mãng, vốn cũng muốn xông vào thăm đứa nhỏ, nhưng Cố Vân Đông đang ở trong viện, Thiệu Thanh Viễn sao có thể đồng ý? Hắn kéo người lại ngay.
Liễu Duy lúc này giống như hòn vọng phu, cười khổ nhìn về phía Nhiếp Song biến mất.
Cũng may, chỉ chốc lát sau đã thấy nàng trở lại, phía sau còn có Cố Vân Đông ôm đứa nhỏ.
Liễu Duy vội vàng tiến lên, trong tay còn cầm một cái trống bỏi, trực tiếp nhét vào ngực Trì Trì: “Cháu trai lớn, ta là thúc của ngươi, mau gọi một tiếng thúc đi nào, đây quà ta cho ngươi, có thích không?”
Liễu Duy vốn muốn làm cha nuôi của Trì Trì, viết vài phong thư gửi tới, cật lực quảng bá mình.
Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nghĩ đến tính cách và chỉ số thông minh của hắn thì vô cùng ghét bỏ mà cự tuyệt, chỉ nói Bạch gia không có quy tắc nhận cha nuôi, nói hắn muốn làm cha thì tự mình sinh đi.
Liễu Duy vừa tiếc nuối vừa phẫn nộ, chỉ có thể lui lại mà cầu làm thúc thúc.
Nhiếp Song nhìn thấy bộ dạng vụng về của hắn quả thực không vừa mắt, trực tiếp đẩy hắn sang một bên: “Trì Trì mới ba tháng, làm sao có thể gọi thúc? Chàng đừng vây quanh ở đây, làm đứa nhỏ sợ.”
Liễu Duy tức giận: “Cha mẹ Trì Trì đều thông minh, nó nhất định cũng thông minh, ba tháng thì làm sao? Người có thiên phú dị bẩm cho dù một tháng nó cũng có thể nói.”
Nhiếp Song nghĩ, thôi xong rồi, nàng còn coi như thông minh, nhưng trượng phu lại ngốc như vậy, tương lai đứa nhỏ của hai người bọn họ đoán chừng phải mấy tuổi mới có thể gọi nàng là mẹ.
Chỉ cần nghĩ đến, nàng đã cảm thấy lúc trước thống khoái gả cho hắn quá qua loa.
Cố Vân Đông nhìn này hai vợ chồng đấu võ mồm, còn cảm thất rất thú vị. Tính tình hai người này đều phóng khoáng, ầm ĩ vô cùng náo nhiệt, chẳng trách Vân Thư nói dọc đường đi bọn chúng một chút cũng không nhàm chán.
Cô ôm con trai vòng qua Liễu Duy và Nhiếp Song, đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng cắt ngang bọn họ: “Ta nghe Vân Thư nói, hôm qua hai người cùng bọn hắn tới kinh thành. Cảm giác thế nào? Hiện tại đang ở đâu?”
Liễu Duy lập tức dừng cuộc tranh cãi, nắm tay Nhiếp Song đi đến, kéo ghế chờ nàng ngồi xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Chúng ta ở Nhiếp phủ.” MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn sai người pha trà, nghe vậy có chút ngoài ý muốn: “Các ngươi ở Nhiếp phủ? Bên Liễu phủ nói thế nào?”
“Nói đến chuyện này, chúng ta cũng là bất đắc dĩ. Kỳ thật ngay từ đầu, chúng ta định ở nhà đường thúc ta ở Liễu phủ.”
Hôm qua bọn họ tới Liễu phủ trước, tuy rằng Nhiếp Song quả thật muốn ở nhà đại ca, dù sao cũng là đại ca, ở đó cũng thoải mái hơn.
Nhưng bây giờ nàng đã gả cho người ta, rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình, phải lo lắng cho mặt mũi hai nhà Liễu Duy.
Đường thúc của Liễu Duy ở đây, Liễu đại nhân tuy là anh họ của Liễu lão gia, nhưng quan hệ rất tốt. Đặc biệt là mấy năm nay, tuy rằng một người ở phủ Tuyên Hòa, một người ở kinh thành không thể qua lại, nhưng hai bên chưa từng mất liên lạc, lễ vật vào ngày lễ ngày tết cũng không ít.
Liễu lão gia chỉ có hai người con trai, Liễu gia tuy rằng cũng có chi khác nhưng quan hệ đều không thân cận. Tương lai Liễu gia muốn phát triển lớn mạnh, nhất định không chỉ dựa vào hai huynh đệ Liễu Duy Liễu Dật. Liễu đại nhân cũng như thế, bọn họ muốn Liễu gia lớn mạnh, con cháu cũng không thể xa lạ.
Liễu Duy hiếm khi đến kinh thành, Liễu đại nhân là đường thúc thân thiết, nếu hai vợ chồng bọn họ không ở Liễu gia, người ngoài sẽ có bao nhiêu điều suy đoán về Liễu gia, cho rằng tình cảm bọn họ không tốt, cũng cảm thấy Liễu đại nhân không coi trọng người cháu trai này.