Chương 1151: Nhất định không phải làm chuyện tốt.
Cố Vân Đông lấy lại tinh thần, nhìn theo tầm mắt của Vân Thư qua bên phải, thấy một nam tử trẻ tuổi bên cạnh còn có một gã sai vặt.
Nam tử đang đứng trước cửa ra vào một hiệu sách, đối diện với cổng học viện Quốc Tử Giám. Ánh mắt đang nhìn về phía Quốc Tử Giám bên này, thỉnh thoảng lại quay qua nói hai câu với gã sai vặt.
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Người đó là ai? Đệ biết hắn sao?"
"Hắn chính là Mã Bình Xuyên." Cố Vân Thư hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn.
Cố Vân Đông ngạc nhiên, Mã Bình Xuyên? Trượng phu của Nghiêm Linh?
Cô chưa từng gặp Mã Bình Xuyên, thật sự không ngờ được hắn lại đến đây.
Cô nhớ Vân Thư đã từng nói hắn là một tú tài. Đến kinh thành muốn nhờ Nhiếp Thông tiến cử vào Quốc Tử Giám. Vì vậy còn đánh chủ ý lên người cô.
Có điều hai vợ chồng này hiển nhiên không phải người thông minh. Nếu như muốn nhờ vả chuyện gì đó, không nói đến hạ thấp phong thái, chí ít khi đến nhà người khác cũng phải lễ phép, lịch sự.
Hai người này thì hay rồi, ngày đầu tiên đã cãi nhau với Nhiếp Song và Liễu Duy, còn muốn được Nhiếp Thông tiến cử, đúng là suy nghĩ viển vông.
Vậy Mã Bình Xuyên ở đây lúc này làm gì? Đã có cách nào khác rồi hả?
"Hắn nhìn chằm chằm vào cửa lớn Quốc Tử Giám làm gì?" Biển Nguyên Trí nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.
"Nhất định không phải là chuyện tốt." Trong lòng Cố Vân Thư vô cùng căm phẫn, hừ lạnh một tiếng, cắn mạnh miếng bánh trên tay.
Cả hai đều bị Mã Bình Xuyên thu hút sự chú ý.
Sau khi Cố Vân Đông liếc nhìn hai lần thì thu hồi ánh mắt rồi lại liếc về phía cửa lớn Quốc Tử Giám.
Lúc này người ra vào không nhiều lắm, ngay cả quán trà nơi họ đứng cũng chỉ có mấy bàn.
Chưởng quầy của cửa hàng là một nam tử trung niên, hôm nay có chút nhàn rỗi. Ánh mắt không khỏi rơi vào bàn của bọn họ.
Một phu nhân dẫn theo hai đứa trẻ tầm tuổi nhau khoảng mười mấy tuổi, nhìn quần áo họ đang mặc trên người, cũng là người đọc sách đấy.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, ngày bình thường hắn cũng đã từng nhìn thấy những đứa trẻ mới nhập môn chưa được bao lâu, được người nhà đưa đến trước cửa Quốc Tử Giám ngồi một chút, dính chút không khí, tương lai cũng có thể một bước lên trời. Thi đỗ trạng nguyên.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là chúng đã ngồi ở đây rất lâu rồi lại không có vẻ gì là sốt ruột, sự điềm tĩnh đó những đứa trẻ bình thường không thể so sánh cùng.
Bây giờ là giữa tháng sáu, thời tiết có chút khô nóng, việc làm ăn ở cửa hàng buổi sáng mới tốt một chút, cho dù đã có mái che, nhưng cũng chỉ ngăn cản một chút ánh nắng mặt trời, chứ không ngăn được sức nóng.
Không thấy người trong cửa hàng lần lượt rời đi sao? Đến cả cửa ra vào của Quốc Tử Giám cũng không có ai. Hai đứa trẻ đó vẫn điềm tĩnh ngồi ở đó. Thân thể thẳng tắp, dù trên trán bắt đầu đổ mồ hôi nhưng chỉ cầm chút giấy lau đi, thỉnh thoảng uống hai ngụm nước, cũng không nhiễu sự đòi rời đi.
Chưởng quầy không tự chủ nhìn chúng vài lần, sau đó phát hiện phu nhân trẻ tuổi cũng nhìn qua, đôi mắt có chút sắc bén.
Chưởng quầy lập tức lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.
Nhưng mới quay đi được nửa đường hắn đột nhiên sửng sốt nhíu mày nhìn về phía cửa lớn Quốc Tử Giám.
Cố Vân Đông nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy từ góc cửa lớn có một ông già lưng gù, mặc một bộ quần áo sờn rách, trên người có chút lấm lem, trong tay cầm một vò rượu chậm rãi tiến về phía trước.
Nhìn bóng lưng có chút ảm đạm, cô đơn, thỉnh thoảng lắc đầu, cùng thở dài.
Cố Vân Đông đang suy nghĩ người này là ai, sao lại đáng để chưởng quầy chú ý thì tay áo đột nhiên bị giật giật hai cái.
"Tỷ, Mã Bình Xuyên và gã sai vặt đã đi rồi."
Cố Vân Đông quay đầu nhìn, thấy bóng lưng của hắn đang rời đi.
Mà ánh mắt của Mã Bình Xuyên đang nhìn ông lão cầm bình rượu trong bộ quần áo tồi tàn đó. Sau đó hắn đi theo ông lão.
Cố Vân Đông hơi nhíu mắt lại nói: "Đi, chúng ta cùng qua đó xem sao."
Cô gọi chưởng quầy, sau khi trả tiền trà xong thì dẫn hai đệ đệ đi về phía chỗ ông lão.
Còn chưa đi đến gần, đã thấy hai người ở phía sau vội vàng đi đến, vừa đi vừa cười nói: "Bên kia, đi vào trong ngõ, rượu nhà kia nồng đậm thơm nức mũi, đảm bảo uống lần đầu lại muốn uống lần thứ hai."
"Thật không? Có thể làm cho một tên sâu rượu như ngươi nói là rượu ngon, vậy nhất định không phải rượu bình thường, ta cũng phải nếm thử, nếu uống không ngon, ta sẽ tìm ngươi tính sổ."
"Ta còn có thể lừa ngươi sao? Đi, chúng ta mau đi thôi. Đợi đến khi ngươi đi đến ngõ kia, ngửi thấy mùi rượu sẽ biết ta có nói dối hay không."
Hai người nói xong bắt đầu bước chân nhanh hơn, đi qua phía trước mấy người Cố Vân Đông và ông lão, nhanh chóng đi vào con hẻm phía trước.
Thật trùng hợp là ngõ mà Mã Bình Xuyên bước vào cũng chính là con hẻm đó.
Cố Vân Đông tinh ý nhận ra rằng, sau khi ông lão nghe được hai người kia nói chuyện xong, lưng ông ấy hơi thẳng lên, tay cầm chặt bình rượu, sau đó xoay người đi theo sau hai người đó.
Nhưng khi đi vào tới trong ngõ lại không nhìn thấy bóng dáng của hai người đó.
Ông lão chỉ có thể tự mình đi tìm, quay trái quay phải cuối cùng đi vào một con hẻm vắng người.
Ông ấy khẽ giật giật mũi, nhưng không ngửi thấy mùi rượu: "Chẳng nhẽ ta đi nhầm sao?"
Ông lão cau mày quay người muốn đi ra khỏi hẻm.
Đúng lúc này ba người đột nhiên xuất hiện đứng cách đó không xa, hùng hổ đi về phía ông ấy.
Ông lão vốn định tránh đi, nhưng đột nhiên ba người bắt đầu xô xát một người trong đó lùi lại vài bước đụng phải ông lão.
Bình rượu tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Ông lão sững người một lúc, có chút đáng tiếc cúi đầu nhặt những mảnh vụn lên.
Ai biết ông ấy không trách mắng ba người đó. Bọn họ lại không buông tha cho ông ấy.
"Này ông già sao ngươi lại ở đây cản đường bọn ta? Không thấy bọn ta đang đi đến sao?"
"Vừa rồi ngươi đụng phải ta, ngươi phải đền tiền."
"Ngươi nhìn bộ dạng nghèo khổ của ông ta, giống một hạ nhân, làm gì có tiền?"
“Cũng không chắc, không thấy ông ta cầm bình rượu sao? Lão già muốn đến quán rượu sao? Mau lấy hết số bạc còn lại trên người ra đây bằng không bọn ta sẽ cho ngươi đẹp mắt."
Ông lão cau mày khó chịu, giọng nói có chút khàn khàn: "Các ngươi như vậy là không đúng." MAyy dich
"Hừ, bọn ta đúng hay không còn cần ngươi nói sao? Ngươi không đưa tiền cho bọn ta, bọn ta sẽ không khách khí." Ba người nói xong, bóp bóp tay bắt đầu tiến đến gần ông ấy.
Ông lão lùi về phía sau một bước, ánh mắt ba người loé sáng lên, một người đột nhiên tiến lên đẩy ông ấy ngã trên mặt đất.
"Hít." Ông lão đau đớn kêu lên, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm khắc.