Chương 1153: Mã Bình Xuyên ngã xuống
Mã Bình Xuyên lòng nóng như lửa đốt, trong khi đang phân tâm thì bị hai tên côn đồ mỗi người đạp một cước.
Lúc này hắn cũng không cần lo lắng ngã xuống mất tự nhiên nữa, đầu gối đã nặng nề đập về phía trước, đau đến toàn bộ mặt hắn đều vặn vẹo dữ tợn, dọa mấy tên côn đồ kia cũng không biết có nên tiếp tục xuống tay hay không.
Mã Bình Xuyên ngã trên mặt đất, Cố Vân Thư khẽ thở dài một hơi.
Mấy tên côn đồ kia liếc nhau một cái, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể tiếp tục.
Ba người cắn răng một cái, vừa đá vừa mắng Mã Bình Xuyên đang cuộn mình trên mặt đất: "Cho ngươi xen vào việc của người khác, cho ngươi xem, còn dám giảng đạo với chúng ta không, thật sự coi mình là trung tâm sao, hôm nay lão tử đánh chết ngươi.”
Lúc bọn hắn đạp đánh, còn dành thời gian liếc mắt nhìn ba người Cố Vân Thư.
Nhưng mà ba người bên kia vẫn rất có tinh thần mà ngồi ở chỗ đó, hai đứa nhỏ lúc này không ăn hạt dưa đậu phộng nữa mà theo tiếng kêu đau đớn của Mã Bình Xuyên từng chút từng chút hít vào, giống như rất đồng cảm.
Ba tên côn đồ: "..." Tiếp theo nên làm gì? Tiếp tục đánh hay bỏ đi?
Ngay khi bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau, đầu đường đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân.
"Người ở trong này, các ngươi mau đi xem một chút."
Ba tên côn đồ liếc nhau một cái: "Có người tới rồi, mau chạy đi.”
Nhưng mà trước khi chạy còn hung hăng mắng Mã Bình Xuyên: "Coi như tiểu tử ngươi tốt số, chúng ta đi.”
Ba người rất nhanh đã chạy trốn, bóng dáng bọn chúng vừa biến mất, mấy người ở đầu đường cũng chạy đến.
Người chạy đầu lại là chưởng quầy trong quán trà kia.
Hắn còn mang theo vài người tới, Cố Vân Đông cũng đứng ở bên cạnh, cực kỳ khiêm tốn.
Bọn họ nhìn về phía ba tên côn đồ kia rời đi, có hai người đuổi theo. MAyy dich
Chưởng quầy kia nhìn thoáng qua Mã Bình Xuyên té trên mặt đất rên rỉ vì đau, mặt mũi bầm dập, nói với hai người khác phía sau: "Các ngươi nâng người lên, chúng ta đi y quán.”
Sau đó, đi tới trước mặt bọn Cố Vân Thư, nói với ông lão: "Thúc, người thế nào rồi? Không sao chứ?"
Lão nhân gia lắc đầu, bỏ một chút vỏ hạt dưa trong tay vào trong túi vải Cố Vân Thư cầm, nói: "Không có việc gì, chỉ là trẹo chân một cái, xoa bóp một chút là tốt rồi.”
Chưởng quầy nhíu mày một chút, xoay người đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống: "Thúc, người đi lên, ta cõng người đi y quán.”
Lão nhân gia đặt tay lên người hắn, Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí vội vàng thu thập xong túi vải trong tay, đỡ lão nhân gia nằm sấp trên lưng chưởng quầy, chưởng quầy nâng người lên đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí một trái một phải đi theo, lúc đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, còn nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, không phải nói tìm đại phu sao?" Sao lại gọi một đám người lớn đến.
Cố Vân Đông buông tay, cô thật sự chuẩn bị đi gọi đại phu tới.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh Quốc Tử Giám cô không quen thuộc, đã đi đến cửa hàng trà tìm chưởng quầy hỏi thăm y quán gần nhất ở đâu, có đại phu am hiểu nắm xương hay không.
Chưởng quầy hỏi thêm hai câu, cô tất nhiên trả lời thêm hai câu. Nói lão nhân gia cầm bầu rượu vừa rồi gặp phải mấy tên côn đồ, đang đánh nhau bên kia.
Vì thế chưởng quỹ không nói hai lời lập tức đi phụ cận gọi vài người tới, vừa rồi nhóm người đi theo phía sau bọn họ đều là tiểu nhị trong mấy cửa hàng xung quanh, thoạt nhìn rất quen thuộc với chưởng quỹ, dù sao hắn kêu một tiếng, mấy người này lập tức tới hỗ trợ.
Cố Vân Đông nhìn về phía bóng lưng lão nhân gia kia, lại trở nên như có điều suy nghĩ.
Đoàn người rất nhanh đã ra khỏi con hẻm hẻo lánh, ngay sau đó chưởng quỹ đi tới y quán gần nhất.
Mã Bình Xuyên bị thương tương đối nặng, được hai người đưa vào bên trong. Đưa người đến, hai tiểu nhị hỗ trợ nâng người vào rồi trở về làm việc.
Cũng không biết có phải ba tên côn đồ kia xuống tay không biết nặng nhẹ hay không, hay là hắn cố ý, tóm lại lúc này hắn mơ mơ màng màng, sau khi nhìn ông lão kia một cái, ánh mắt chân thành tha thiết lại vui mừng nói một câu: "Ngươi không có việc gì là tốt rồi." Sau đó hôn mê bất tỉnh.
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí: "..." Vẫn còn cố diễn nốt cho trọn bộ à?
Có một đại phu lập tức đi theo giúp hắn xử lý vết thương, những người còn lại đều ở đại sảnh y quán.
Chân lão nhân gia quả thật đã bị trẹo, chưởng quầy để cho một đại phu am hiểu xoa bóp cho ông ấy.
Vừa nhìn đã thấy rất nghiêm trọng, cũng may lão nhân gia này rất cứng rắn, từ đầu đến cuối chưa từng hừ qua một câu.
Ngược lại chưởng quỹ kia, lông mày gắt gao nhíu lại, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Đại phu bôi chút rượu thuốc, lòng bàn tay chạm vào chỗ sưng đỏ kia, nói với lão nhân gia: "Ngươi nhịn một chút, sẽ có chút đau, ta nắn xong sẽ không có việc gì, bằng không chỗ sưng này rất khó tiêu. "
Lão nhân gia cười cười: "Không có việc gì, ngươi xoa đi, ta không sợ đau.”
Đại phu kia nhìn ông ấy một cái, để chưởng quầy bên cạnh nhìn một chút, lúc này mới dùng sức xoa xoa.
Lão nhân gia hơi kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẻn vẹn chỉ có một tiếng như vậy mà thôi, còn lại thật sự không kêu nữa.
Cố Vân Thư thấy trên trán ông ấy đều là mồ hôi, sắc mặt căng thẳng, có thể thấy thật sự rất đau.
Hắn cúi đầu lấy ra một viên kẹt từ trong túi vải, đưa về phía trước, hỏi ông ấy: "Ông ăn không?"
Lão nhân gia sửng sốt, chưởng quầy kia cũng giật mình.
"Cho ta?"
"Đúng, đây là đường, đường hoa quả, rất thơm không ngấy, là loại cháu thích nhất, người có muốn nếm thử không? Tỷ tỷ cháu nói vị ngọt có thể làm dịu cơn đau." Hắn nói xong nhìn thoáng qua Cố Vân Đông đang đứng ở giữa đại sảnh quan sát bố trí của y quán.
Ông lão dừng một chút, cầm đường kẹo nhét vào miệng.
Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, đường vừa vào miệng, tư vị ngọt ngào thật sự làm cho cảm giác đau đớn của ông giảm bớt rất nhiều, có vẻ không khó chịu như vậy nữa.
Bản thân Cố Vân Thư cũng nhét một viên vào miệng: "Cháu không nói sai chứ?"
“Đa tạ ngươi."
Cố Vân Thư khoát tay áo: "Không cần cảm ơn, một viên đường không đáng giá." Biểu tình nhịn đau của ông ấy còn làm cho người ta khó chịu hơn.
Lão nhân gia cười cười, không nói gì nữa.
Đại phu xoa nắn một hồi lâu, đầu đầy mồ hôi mới dừng lại: "Được rồi, chân này tạm thời không nên dùng sức, ta kê cho các ngươi một ít thuốc mỡ, trở về xoa một chút, sẽ nhanh tốt lên thôi.”
Lão nhân gia gật đầu, đại phu kia cầm giấy bút viết xong phương thuốc, bảo dược đồng đi phía sau tủ thuốc lấy thuốc mỡ.
Lúc này đại phu trị thương cho Mã Bình Xuyên bên trong cũng đi ra, vừa cầm khăn lau tay vừa nói: "Vị bị thương kia cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đều là một ít vết thương ngoài da, có một số chỗ hơi nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một chút cũng tốt rồi. Ta kê hai bộ thuốc, quay đầu chờ hắn tỉnh lại mang về nấu lên uống là được.”
Lão nhân gia nghe vậy gật gật đầu, vừa vặn dược đồng cầm thuốc mỡ tới, ông ấy đưa tay tiếp nhận, nói với chưởng quầy cửa hàng trà đang đứng ở một bên kia: "Đại Dũng, giúp ta đưa tiền chẩn bệnh cho đại phu.”
"Được, thúc." Đại Dũng vội vàng móc bạc ra.
Chỉ là bạc còn chưa lấy ra, bên tai liền truyền đến giọng nói khó hiểu của Cố Vân Thư: "Vì sao phải đưa tiền khám bệnh?”