Chương 1154: Mời mấy người Cố Vân Đông ăn tối
Đại Dũng và lão nhân gia đều giật mình một chút, nhìn về phía hắn: "Đưa tiền khám bệnh này không phải là bình thường sao?”
Đứa nhỏ này nhìn cũng rất lớn rồi, lúc trước có vẻ cũng rất thông minh, chẳng lẽ ngay cả kiến thức cơ bản như vậy cũng không hiểu?
Nhưng ngay sau đó Cố Vân Thư lại nói: "Cháu đương nhiên biết đi khám bệnh phải trả tiền chẩn bệnh, bằng không đại phu đều phải uống gió Tây Bắc mà sống sao. Ý cháu là, ông bị người ta tính kế, người nên đưa tiền khám bệnh đương nhiên là thủ phạm bên trong mới đúng. Hắn phải bồi thường cho ông a, chúng ta kiếm chút tiền đã không dễ dàng, cho dù thuốc mỡ và tiền chẩn bệnh này không đắt cũng không thể để người ta coi mình là người xem tiền như rác đúng không?”
Hắn tận tình khuyên nhủ, vẻ mặt 'không thể trợ giúp loại tác phong lệch lạc này'.
Đại Dũng nghe vậy sắc mặt lại khẽ biến: "Bị người tính kế?”
Ông lão khoát tay, cho thấy hiện tại không phải là lúc nói đến việc này.
Ông có chút ngạc nhiên nhìn Cố Vân Thư, cẩn thận đánh giá hắn một cái, một lát sau đột nhiên bật cười, sắc mặt như có điều suy nghĩ: "Ngươi nói đúng, ai làm sai thì người đó nên bỏ tiền ra.”
Ông nói Đại Dũng cầm bạc trở về, sau đó nói với chưởng quỹ trong y quán: "Tiền chẩn đoán của ta cứ tính cho người ở bên trong, chính là vị nam tử tên Mã Bình Xuyên kia.”
Chưởng quỹ không dị nghị, hắn cũng không sợ người ta nợ nần, lúc này gật đầu nói: "Được, chờ hắn tỉnh lại ta tìm hắn.”
Cố Vân Thư có chút hài lòng gật đầu một cái, vậy mới đúng, không thể tiện nghi cho Mã Bình Xuyên.
Hôm nay lại là một ngày đả kích Mã Bình Xuyên, quá thoải mái.
Cố Vân Đông đã xem xong trang trí của y quán, quay đầu lại thấy bên này cũng không có việc gì, tính mang hai đệ đệ trở về.
Không nghĩ tới lão nhân gia kia lại nói: "Hôm nay đa tạ hai vị tiểu ca hỗ trợ, ta thấy thời gian cũng không còn sớm, không bằng ta mời các ngươi đi tửu lâu đối diện ăn một bữa cơm, coi như là nói cảm ơn.”
Cố Vân Đông vốn muốn cự tuyệt, nhưng cô phát hiện ánh mắt lão nhân gia nhìn Cố Vân Thư đã sáng lên, nhướng mày, đáp ứng. MAyy dich
Vừa rồi lúc Cố Vân Thư vào cửa đã nhìn thấy tửu lâu đối diện, làm ăn có vẻ rất tốt, người đi vào đều là người có bộ dạng thư sinh, nhìn đã thấy đồ ăn bên trong rất ngon.
Hắn vốn nghĩ lát nữa sẽ nói đại tỷ dẫn bọn họ đi nếm thử, hiện giờ có người mời khách, vậy hắn sẽ không khách khí.
Vì thế Đại Dũng một lần nữa cõng lão nhân gia, Cố Vân Đông mang theo hai đệ đệ đi theo phía sau, một đoàn năm người trực tiếp đi vào tửu lâu đối diện, được tiểu nhị nghênh đón vào phòng riêng ở lầu hai.
Lão nhân gia đại khái là khách quen ở bên này, hắn rất thuần thục gọi mấy món ăn đặc trưng. Nhìn đối diện là nữ tử cùng tiểu hài tử, lại dặn dò tiểu nhị giảm bớt vị cay.
Cuối cùng, ông còn muốn gọi một chút đồ uống. Nhìn bộ dạng lúc trước ông ấy xách bầu rượu ra cửa đã biết là một người nghiện rượu.
Đại Dũng vốn muốn nhắc nhở nhưng lão nhân gia đã lập tức ý thức được người ngồi cùng bàn không thích hợp uống rượu, nên để cho tiểu nhị đưa trà lên.
Đại Dũng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cực kỳ tận tâm tận lực giúp lão nhân gia bày chén bày đũa.
Bên này làm đồ ăn rất nhanh, không bao lâu sau tiểu nhị đã đưa đồ ăn lên đầy đủ.
"Khách quan từ từ dùng."
Tiểu nhị kia xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Lão nhân gia thấy thế, lúc này mới bưng trà uống hai ngụm, cười nhìn về phía Cố Vân Thư, hỏi: "Lúc trước ngươi nói, ta bị người ta tính kế mới bị thương? Làm sao ngươi biết Mã Bình Xuyên kia tính toán ta? Lúc ấy ta bị ba tên côn đồ ngăn lại, nhưng hắn đứng ra vì thế còn bị trọng thương. Theo lý thuyết, hắn là ân nhân của ta mới đúng.”
Cố Vân Thư đang cắn một miếng thịt gà, nghe vậy cổ quái nhìn ông ấy một cái.
Ân nhân? MAyy dich
Là ân nhân của ngài, ngài nghe ta nói hai câu đã ném người ở y quán, còn để cho hắn giúp ngài trả tiền khám bệnh cùng tiền thuốc?
Lão nhân gia lại cười tủm tỉm nhìn hắn: "Sao lại không nói lời nào?”
Cố Vân Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Vân Đông hoàn toàn coi mình là người trong suốt, đại tỷ hắn không có bất kỳ ánh mắt nào cho hắn.
Vì vậy, hắn chỉ có thể nói: "Bởi vì cháu biết người đàn ông tên là Mã Bình Xuyên kia, hắn mỗi ngày đều làm những trò vớ vẩn. Hôm nay cháu uống trà trong tiệm, thấy hắn ta đứng đó nửa ngày, không nhúc nhích. Cho đến khi ông từ Quốc Tử Giám đi ra, hắn mới chậm rì rì đuổi theo. Nhân phẩm của hắn mà chịu vui vẻ chủ động đứng ra trợ giúp người khác mới kỳ quái.”
Lão nhân gia không nghĩ tới lại là như vậy, ông ấy cười cười: "Ngươi chỉ bởi vì cảm thấy phẩm chất của người ta không tốt, cho nên kết luận ta gặp phải ba tên côn đồ nhất định là do hắn thiết kế? Còn cầm hạt dưa đậu phộng ở bên cạnh xem kịch?”
“Đây đương nhiên chỉ là một nguyên nhân trong số đó." Cố Vân Thư nói: "Ban đầu là phán đoán của cháu, sau đó hắn cùng ba tên côn đồ kia giao thủ cháu đã khẳng định. Ông có biết người ta đánh nhau sẽ có bộ dạng thế nào không? Đó là hoàn toàn không nói đạo lý mà đánh vào chỗ hiểm. Nhưng ông xem Mã Bình Xuyên, nắm tay mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, diễn trò cũng không làm cho chân thực một chút, cháu thiếu chút nữa nhìn không nổi, một chút cũng không đặc sắc.”
Lão nhân gia và Đại Dũng: "..." Ngươi còn rất kén chọn.
"Vậy, ngươi cảm thấy vì sao hắn phải tính kế ta? Diễn một vở kịch như vậy?”
Cố Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Mục đích Mã Bình Xuyên đến kinh thành cháu cũng biết, hắn muốn vào Quốc Tử Giám, đáng tiếc không có cửa. Như vậy chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, tìm một con đường thích hợp. Hắn đợi ở cửa Quốc Tử Giám rất lâu, ông vừa ra hắn đã đuổi theo, chứng tỏ hắn muốn xuống tay ở chỗ ông. Cháu đoán, ông có thể là phu tử trong Quốc Tử Giám, còn là loại phân lượng rất nặng. Hắn ta có thể đã hỏi từ đâu đó về sở thích và thời gian ông đi ra ngoài, rồi cố tình ngồi đợi.”
Lão nhân gia cúi đầu nhìn mình, quần áo rất cũ nát mà.
Ông cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị: "Sao ngươi lại xác định ta là phu tử bên trong? Ta cũng có thể là hạ nhân của một người quyền cao chức trọng ở Quốc Tử Giám thì sao? Ta ăn mặc thế này nhìn cũng không giống phu tử đúng không?”
Cố Vân Thư không muốn trả lời vấn đề đã quá rõ ràng như vậy: "Trang phục giống nhau, không có nghĩa là khí chất trên người cũng giống nhau. Phu tử với hạ nhân cháu vẫn có thể phân ra được, nghe ông nói chuyện là có thể nghe ra.”
Phu tử đã được hun đúc qua thi thư và hạ nhân hàng ngày lao động hầu hạ chủ nhân, hai người không chỉ khác nhau ở cách ăn mặc.
Một số hành động nhỏ thực sự rất dễ dàng để nhận biết.
Lão nhân gia có chút hoài nghi nhìn lại mình một chút, sau đó lại nhìn về phía Đại Dũng, thật sự rõ ràng đến vậy?
Đại Dũng cũng không biết nói cái gì, kỳ thật cũng không quá rõ ràng, ít nhất người không quen thuộc vẫn rất khó nhìn ra.
Hắn bất ngờ híp mắt lại, suy nghĩ một lát. Lúc ngẩng đầu, thần sắc ôn hòa còn mang theo ý cười nói: "Ta thấy các ngươi lúc trước ngồi ở tiệm trà cũng lâu, luôn nhìn học sinh Quốc Tử Giám ra vào. Có phải tương lai cũng muốn vào Quốc Tử Giám học tập hay không?”
Cố Vân Đông vẫn coi mình là người câm khi nghe được những lời này, bất thình lình ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Dũng.
Tầm mắt của cô quá mức rõ ràng, bất luận là Đại Dũng hay là ông lão đều theo bản năng nhìn về phía cô.