Chương 1155: Đưa ngươi vào đi dạo
Cố Vân Đông đã ăn xong, hương vị của tửu lâu này quả thật rất tốt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai người cười một chút, bộ dáng lúc trước không chút bắt mắt, thế nhưng trong nháy mắt lại có loại cảm giác khiến người ta không thể bỏ qua.
"Chưởng quỹ đang hoài nghi, chúng ta cùng vị phu tử này gặp nhau cũng không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Cảm thấy chúng ta cũng giống Mã Bình Xuyên, theo dõi thật lâu, cố ý tiếp cận vị phu tử này, muốn thông qua ông ấy tiến vào Quốc Tử Giám học?”
Biểu tình trên mặt Đại Dũng cứng đờ một chút, có chút xấu hổ nhìn về phía mấy người đối diện. Chuyện này cũng không thể trách hắn, đã có tiền lệ là Mã Bình Xuyên, hắn sẽ không khỏi có thêm hai phần nghi ngờ.
Lão nhân gia ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Vị phu nhân này ngươi hiểu lầm rồi, Đại Dũng không có ý tứ kia. Hơn nữa hai hài tử tuổi còn nhỏ, cho dù hiện tại tiếp cận ta thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Nhưng ta quả thật rất thích hai đệ đệ của phu nhân.”
“Có phải ý tứ kia hay không cũng không sao, lòng phòng người không thể không có, đây là chuyện tốt. Nhưng chúng ta vẫn phải giải thích rõ ràng, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần muốn đến xem Quốc Tử Giám có bộ dạng gì, vừa vặn nhìn thấy người mà chúng ta không vừa mắt, muốn nhìn xem hắn đang làm gì mà thôi.”
Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng đang yên đang lành mà bị hoài nghi, sắc mặt Cố Vân Đông rất nghiêm túc, ngữ khí cũng cứng rắn.
Cố Vân Thư ở một bên gật đầu: "Đúng vậy, chúng cháu chỉ muốn nhìn xem Quốc Tử Giám như thế nào. Sau khi xem xét xong cháu mới cân nhắc có nên vào đọc sách hay không, nếu không thích, cháu sẽ không đi.”
Đại Dũng và lão nhân gia: "..." Rất mạnh miệng nha, đây còn là lần đầu tiên bọn họ nghe được có người nói không thích thì không đi.
Đầu năm nay, thật đúng là chỉ có Quốc Tử Giám chọn người, còn không có vị thư sinh nào không muốn vào Quốc Tử Giám học. MAyy dich
Hai đứa trẻ này rốt cuộc còn quá nhỏ nên rất nhiều điều còn không biết. Nhưng đã nói đến như vậy, bọn họ cũng không tiện vạch trần.
Lão nhân gia cười cười, hỏi: "Các ngươi muốn đi xem Quốc Tử giám trông như thế nào không? Ở bên ngoài không thể nhìn đầy đủ, lát nữa ăn cơm xong, ta dẫn các ngươi đi dạo bên trong, thế nào?”
Cố Vân Thư sửng sốt: "Dẫn chúng cháu vào bên trong xem?”
“Sao vậy, không muốn đi?”
Vốn, ngay từ đầu còn rất nguyện ý đi, nhưng vừa rồi người tên Đại Dũng kia làm cho đại tỷ mất hứng, hắn lại cảm thấy còn cần cân nhắc.
Hắn nhìn về phía Cố Vân Đông, cô cười nói: "Được ah, vậy đi xem một chút. Nhưng ta có thể vào được không?”
Lão nhân gia cười ha ha một tiếng: "Đương nhiên có thể, ta mang theo các ngươi, không ai có thể ngăn cản.”
Quốc Tử Giám tuy rằng đều là học sinh, nhưng bên trong cũng không phải chỉ có nam tử. Gia quyến phu tử bình thường được phân phối ở trong khuôn viên trường, còn có một vài bà tử làm việc ở bên kia.
Cố Vân Đông là phụ nhân đã thành hôn, vẫn tiện đi lại hơn so với khuê nữ chưa lấy chồng. Chuyện cứ như vậy định ra, lão nhân gia lúc này mới tự giới thiệu: "Ta họ Thẩm, đúng là phu tử quốc tử giám, các ngươi có thể gọi ta là Thẩm phu tử."
“Cháu là Cố Vân Thư, năm nay chín tuổi."
"Cháu là Biển Nguyên Trí, năm nay mười tuổi."
Cố Vân Đông: "Chồng ta họ Thiệu." Ở bên ngoài, cô giới thiệu với người xa lạ mình là Thiệu phu nhân.
Nếu đã quyết định, mấy người tăng nhanh tốc độ ăn cơm trước. Ăn xong, vẫn là Đại Dũng cõng Thẩm phu tử, đoàn người trực tiếp xuống lầu, đi về phía Quốc Tử Giám.
Ngay khi chân trước bọn họ vừa rời đi, Mã Bình Xuyên ở trong y quán vừa thoải mái ngủ một giấc rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Mã Bình Xuyên mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc.
Hắn ta biết mình vẫn còn ở y quán.
Ở y quán thì tốt.
Hắn giơ tay giật giật, vết thương trên người đã được xử lý, ngay cả trên mặt cũng được bôi thuốc. Còn có chút đau, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình tuy rằng ở giữa có thêm một chút trắc trở, còn lại hết thảy đều rất thuận lợi, hắn cảm thấy chút đau này không tính là gì.
"Ồ? Ngươi tỉnh rồi à?" Đại phu của y quán đi vào, nhìn thấy hắn ngồi dậy, lại đây bắt mạch cho hắn, nói: "Không có chuyện gì nữa, ngươi xem hiện tại ngươi có thể tự mình đi được không? Nếu không được, hãy nhờ người báo tin, nói người nhà đón ngươi về.”
Nụ cười trên mặt Mã Bình Xuyên vừa mới kéo ra, nghe nói như vậy thì sửng sốt một chút: "Chờ một chút, cái gì gọi là nhờ người truyền tin gọi người nhà đón ta trở về? Còn những người đã đưa ta đến đây trước đó thì sao?"
“Bọn họ đã sớm đi rồi."
"Đi, đi rồi??" Mã Bình Xuyên vẻ mặt không dám tin, làm sao có thể? Bọn họ làm sao có thể ném mình bị trọng thương ở chỗ này mà trực tiếp rời đi?
"Ông già đó... Ông lão đâu? Chính là lão nhân gia bị đưa tới đây cùng ta, hắn cũng đi rồi sao?"
“Đúng vậy, được người nhà hắn cõng trở về." Đại phu nói xong thì nhìn thấy bộ dạng như bị người ta đánh lén, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc của hắn ta.
Mã Bình Xuyên vẫn không tin, hắn ta vội vàng từ trên giường đi xuống, chân vừa chạm đất thì một trận đau đớn truyền tới, đau đến gân xanh trên trán hắn đều lồi ra.
Vị đại phu kia hoảng sợ: "Này, ngươi làm gì vậy? Ngươi chậm lại, cẩn thận vết thương lại rách ra một lần nữa.”
Mã Bình Xuyên cố nén đau đớn, cũng không thèm trả lời, đưa tay vén rèm cửa phòng lên, ngước mắt nhìn về phía đại sảnh y quán.
Đại sảnh vẫn có rất nhiều người, người khám bệnh chờ bốc thuốc cùng với đại phu dược đồng vân vân, qua lại rất bận rộn.
Nhưng hắn nhìn lướt qua một vòng, cũng không thấy những người quen kia.
Sắc mặt Mã Bình Xuyên trong nháy mắt trở nên rất khó coi: "Không có khả năng, làm sao có thể?”
Rõ ràng hết thảy đều rất thuận lợi, sao hắn vừa ngủ một giấc, người đã không thấy đâu?
Nhất định là đã có vấn đề chỗ nào rồi, nhất định là như vậy.
Mã Bình Xuyên suy nghĩ lại, cuối cùng phản ứng lại, đúng rồi, lão đầu kia cũng bị thương, tuổi của hắn đã lớn, tố chất thân thể vốn kém mình, nói không chừng lúc trị chân ngất đi? Sau đó được người khác mang về nhà.
Khẳng định là như vậy, Mã Bình Xuyên không tin lòng tốt của mình sẽ bị người ta ném cho chó ăn. Không chừng khi lão già kia ngất đi, người nhà hắn lại không rõ tình huống, chính mình lại hôn mê, cho nên rất nhiều chuyện chưa kịp nói rõ ràng.
Nghĩ như vậy, Mã Bình Xuyên hơi yên lòng.
Hắn quyết định, chờ đợi một ngày nữa, ngày mai họ chắc chắn sẽ đến gặp mình.
Nếu bây giờ hắn ta trở về, hắn sẽ bỏ lỡ ông lão đó.
Mã Bình Xuyên thở ra một hơi, chậm rãi lui về phía sau, một lần nữa ngồi lên giường, nằm lại.
Đại phu nhìn hắn có chút kỳ lạ, người này bị ngoại thương, chắc không làm tổn thương đầu óc chứ?
Mã Bình Xuyên nằm xuống, mới nói với hắn: "Đại phu, ta vừa rồi hình như miệng vết thương lại nứt ra, trở về sẽ lo lắng, ta có thể ở chỗ này một ngày chứ?”
Ở đương nhiên có thể ở, bệnh nhân tự mình không yên tâm mà rời đi, bọn họ cũng không tiện miễn cưỡng.
Đại phu kia gật đầu: "Có thể, nhưng ngươi trước tiên phải đưa tiền khám bệnh cùng tiền thuốc hôm nay cho ta.”