Chương 1157: Trong đầu Thẩm tiên sinh đã có ý định
Thẩm tiên sinh nhiều đệ tử, cho nên ông ấy được chiếu cố không ít, mặc dù lớn tuổi, nhưng cuộc sống lưu đày vẫn trôi qua khá ổn.
Nhưng kẻ thù chính trị của ông ấy cũng rất nhiều, cho nên Thẩm Lan Huyên bị hại, trước khi chết, chỉ có Đại Dũng ở bên cạnh hắn.
Đại Dũng là bằng hữu sau khi Thẩm Lan Huyên lưu đày quen biết, hai người coi như là đồng cam cộng khổ. Thẩm Lan Huyên đã cứu mạng Đại Dũng, Đại Dũng cũng đã trợ giúp Thẩm Lan Huyên.
Trước khi Thẩm Lan Huyên qua đời, nói với Đại Dũng, nếu tương lai Thẩm gia bọn họ có thể sửa lại án xử sao, hắn nhờ Đại Dũng có thể giúp hắn chiếu cố cha mẹ. Hắn rất hối hận, mấy năm nay không khuyên phụ thân thu đệ tử, nếu cha hắn có đệ tử đối xử với ông ấy như cha, hắn cũng không cần lo lắng như vậy.
Về sau, Thẩm tiên sinh được sửa án, nhi tử qua đời cho ông ấy đả kích cực kỳ lớn, hơn hai năm ông ấy mới thoát khỏi nỗi đau đó, hiện giờ tuy nói cuộc sống không tệ, cũng dựa theo di chúc của nhi tử, đưa Đại Dũng đến kinh thành.
Nhưng chung quy vẫn thiếu một cái gì đó, giống như... Không có gì phải lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Đại Dũng nhìn thấy ánh mắt ông ấy phát ra ánh sáng, giống như cả người đều có khí lực.
Đại Dũng dừng một chút, hỏi: "Thúc rất thích bọn chúng? Muốn thu đồ đệ?"
“Bọn chúng rất tốt." Thẩm tiên sinh mỉm cười.
Đại Dũng: "Đã như vậy, vừa rồi sao thúc không khảo sát học vấn của bọn chúng?”
Thẩm tiên sinh rốt cuộc thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Đại Dũng một cái, cười ha ha một tiếng: "Ngươi à, vẫn còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn. Ngươi đừng nghe tiểu tử kia không được tự nhiên nói trở về suy nghĩ, nhưng theo ta quan sát, hắn rõ ràng rất động tâm. Trong trường hợp đó, ta còn vội vàng làm gì? Chờ đi, qua hai ngày bọn hắn có thể sẽ tới, đến lúc đó lại khảo sát học vấn cũng giống nhau. Nếu ta phán đoán sai, bọn hắn không đến, chúng ta lại đi điều tra nhà hắn ở nơi nào cũng không muộn. "
Đại Dũng bừng tỉnh: "Thúc nói phải.”
Thẩm tiên sinh cười khoát tay: "Được rồi, đẩy ta trở về đi, thím ngươi thấy ta nửa ngày không trở về, chắc cũng sốt ruột rồi.”
Nói đến chuyện này, Đại Dũng còn có chút bất mãn: "Thúc, ngài uống ít rượu đi. Vì uống rượu, ngài còn ăn mặc như thế này, nếu thím biết, lại nói ngài. Đây không phải là lần đầu tiên ngài như vậy, phải không? Nếu không cũng sẽ không bị Mã Bình Xuyên kia để mắt tới, hắn nhất định đã thăm dò rõ ràng sở thích của ngài mới có thể gài bẫy như vậy..." MAyy dich
Thẩm tiên sinh đau đầu, Đại Dũng này cái gì cũng tốt, chỉ là lúc ông uống rượu cứ nói ông mãi không dứt.
Ông vội vàng dời đi lực chú ý của hắn: "Đúng rồi, nói đến chuyện này, ba tên côn đồ chạy mất ở đầu đường kia bắt được chưa?"
“Bắt được, lát nữa ta sẽ đi xử lý."
Thẩm tiên sinh gật đầu, so với khuôn mặt như đón gió xuân vừa rồi, lúc này lại rất lạnh lùng: "Mã Bình Xuyên này bản lĩnh khác không có, những trò đường ngang ngõ tắt này lại rất biết dùng.”
“Hắn thật sự xem người khác là kẻ ngốc sao? Cũng may hắn làm bị thương chính chính mình, không làm gì ngài, bằng không công danh tú tài này cũng không cần nữa.”
Đại Dũng quả nhiên bắt đầu mắng Mã Bình Xuyên, đẩy Thẩm tiên sinh đi về phòng ở phía sau mà quốc tử giám phân phối cho ông ấy.
Thẩm tiên sinh thở ra một hơi, ông không tức giận gì nhiều với Mã Bình Xuyên, nếu không có hắn, ông cũng không có biện pháp gặp được hai tiểu tử thú vị như vậy.
Đây là lần đầu tiên ông thấy việc có đệ tử lại không bài xích như vậy, thậm chí có chút chờ mong.
Trong ánh mắt tiểu tử kia tản mát ra hào quang, ông không nhìn lầm, hắn rất muốn đến Quốc Tử Giám.
Thẩm tiên sinh đoán cũng không sai, Cố Vân Thư lúc ấy nói phải suy nghĩ.
Nhưng mà chờ hắn ngồi xe ngựa về đến nhà, vừa mới vào cửa viện đã nói với Cố Vân Đông: "Đại tỷ, đệ muốn vào Quốc Tử Giám.”
Cố Vân Đông không cảm thấy ngạc nhiên, chuyện Thẩm tiên sinh có thể phát hiện, cô lại càng không bỏ lỡ.
Cô gật đầu: "Đệ quyết định là được, vậy có cần đại tỷ giúp không?"
“Không cần." Cố Vân Thư ưỡn ngực, hai tròng mắt sáng lấp lánh: "Đệ muốn tự mình đi thi, nghe nói kỳ thi nhập môn của quốc tử giám rất khó, đệ vừa vặn thử trình độ của mình. Nếu thi không vào được, vậy đệ sẽ cố gắng hơn nữa, sang năm lại thi vào.”
Hắn biết đại tỷ và tỷ phu đều có thể thoải mái đưa mình vào Quốc Tử Giám, nhưng hắn muốn dựa vào chính mình.
Cố Vân Đông vỗ vỗ bả vai hắn: "Đệ suy nghĩ kỹ rồi sao?"
“Ừm, suy nghĩ kỹ rồi."
Cố Vân Đông gật đầu: "Được, vậy ngày mai chúng ta lại đến tiệm trà hỏi Trần chưởng quỹ một chút, thời gian thi là khi nào, phải chú ý cái gì?”
"Được."
Mấy người nói chuyện, Dương Liễu cũng ôm Trì Trì lại đây.
Vừa nhìn thấy Cố Vân Đông, tay Trì Trì đã giơ về phía cô, muốn mẫu thân nhà mình ôm ấp.
Ai biết ở giữa trực tiếp bị Cố Vân Thư cắt ngang, Tiểu Trì Trì ngây người, mẹ đâu?? Hắn xoay đầu có chút mờ mịt nhìn cậu đang ôm mình, bộ dạng rất mất hứng, bàn tay nhỏ bé đánh vào mặt hắn.
Cố Vân Thư hoàn toàn không để bụng, còn ôm thằng bé lắc lư hai cái.
"Con đừng lắc thằng bé, vừa mới uống sữa xong." Dương Liễu vỗ hắn một cái, ôm Trì Trì đến trong ngực Cố Vân Đông, nhìn Trì Tì thỏa mãn tựa vào trong ngực mẹ mình, mới cười quay đầu hỏi: "Hôm nay các con ra ngoài xem thế nào? Sao lâu như vậy mới quay lại?"
Cố Vân Thư cười: "Mẹ, bọn con đi dạo trong Quốc Tử Giám, còn hiểu rõ chương trình giảng dạy của bọn họ. Con nghĩ họ dạy rất nhiều, ngay cả nông nghiệp cũng có liên quan. Vì vậy, vì vậy con muốn đi, muốn tìm hiểu thêm.”
Thư viện Thiên Hải cũng dạy nhiều, nhưng những phương diện về ngành nông nghiệp, thật đúng là không có bao nhiêu.
Cố Vân Thư muốn học thêm nhiều tri thức, hiểu rõ các ngành nghề, cho dù không tinh thông, cũng không muốn chỉ làm người ngoài cuộc mà thôi.
Dương Liễu nghe vậy rất cao hứng, hai ngày nay bà cũng tìm hiểu không ít chuyện về Quốc Tử Giám, biết Vân Thư ở chỗ này đọc sách, đối với tương lai của hắn sẽ tốt hơn.
Làm mẹ, tất nhiên hy vọng tương lai con trai có thể bớt đi nhiều đường vòng.
"Được, vậy quay đầu lại mẹ sẽ viết cho cha con một phong thư, nói cho hắn tin tức tốt này. Đi thôi, đi ăn đi”
Cố Vân Thư há miệng, hắn kỳ thật muốn nói, sau khi phụ thân tham gia kỳ thi hương hai tháng, nếu không có gì ngoài ý muốn nhất định sẽ trúng cử, đến lúc đó ông ấy sẽ đến kinh thành tham gia thi hội, hoàn toàn không cần viết thư trở về vào lúc này.
Nhưng vừa mới mở miệng, đã bị Cố Vân Đông đụng một cái.
Hắn lập tức câm miệng, hiểu rồi, mẹ chỉ muốn viết thư cho cha, 'Thuận tiện' nói cho ông ấy biết tin tức này mà thôi.
Cố Vân Thư xoa xoa cánh tay bị tê dại.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông lại mang hai đệ đệ đi Quốc Tử Giám.
Cửa hàng trà bên ngoài Quốc Tử Giám quả nhiên cũng đã mở.
Cố Vân Đông vẫn nói Đồng Thủy Đào dừng xe ngựa ở chỗ lúc trước, sau đó cùng Vân Thư và Nguyên Trí đi qua.
Đại Dũng đang nấu trà, lúc này khách hơi nhiều.
Cho nên ba người Cố Vân Đông chỉ tìm một góc ngồi, đợi ít người hơn một chút rồi nói sau. Đại Dũng nhìn thấy bọn họ, lúc này nở nụ cười.
Thúc nói không sai, bọn họ thật sự tìm tới, hơn nữa nhanh như vậy đã tìm tới.