Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1158 - Chương 1158. Đại Dũng Ngơ Ngác

Chương 1158. Đại Dũng ngơ ngác Chương 1158. Đại Dũng ngơ ngác

Chương 1158: Đại Dũng ngơ ngác

Trong tiệm trà chỉ có vài người nên Đại Dũng giao việc trong tay cho tiểu nhị, sau đó lau tay đi về phía Cố Vân Đông.

“Thiệu phu nhân, sao các người lại tới đây?” Tuy rằng trong lòng hắn đã biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn phải giả vờ hỏi một chút.

Cố Vân Đông chỉ vị trí đối diện, nói: “Nếu Trần chưởng quầy không bận, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước?”

“Được.” Đại Dũng kéo ghế ngồi xuống, còn giơ tay gọi tiểu nhị mang đĩa điểm tâm lên.

Sau khi chờ người đi, hắn mới nhìn về phía Cố Vân Thư hỏi: “Cố tiểu huynh đệ hôm qua nói trở về sẽ suy xét, hiện tại suy nghĩ xong chưa? Có muốn đến Quốc Tử Giám học không?”

Cố Vân Thư gật đầu: “Suy nghĩ kỹ rồi, ta định vào Quốc Tử Giám. Cho nên hôm nay cố ý tới đây, muốn hỏi chưởng quầy một chút, khi nào tổ chức kỳ thi tuyển sinh Quốc Tử Giám và cần chuẩn bị những gì.”

Trần chưởng quầy vốn mang vẻ mặt tươi cười nháy mắt dừng lại, hắn ngẩn người, hỏi lại: “Ngươi nói sao? Ý của ngươi là, ngươi muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám?”

Tuy rằng hôm qua hắn và Thẩm tiên sinh có nói qua chuyện này, nhưng cũng chỉ nói đến vấn đề Thẩm tiên sinh thu đồ đệ.

Về phần vào Quốc Tử Giám, vậy cũng phải chờ đối phương thi đậu tú tài rồi nói sau.

Tuy rằng địa vị của Thẩm tiên sinh ở Quốc Tử Giám không tầm thường, nhưng cũng phải dựa theo quy củ làm việc mới được, thi đậu tú tài mới có thể nhập học, đây là quy định do Hoàng Thượng đặt ra, không chỉ hắn, mà ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không thể ngoại lệ.

Dù sao chỉ cần Thẩm tiên sinh nhận đệ tử, cho dù là người học thức bình thường, tìm đúng phương pháp giảng dạy, muốn thi đỗ tú tài cũng không có vấn đề gì.

Trần chưởng quầy nghĩ vậy, có chút do dự nhắc nhở Cố Vân Thư: “Hôm qua, lúc Thẩm tiên sinh giới thiệu tình hình ở Quốc Tử Giám, có nói qua học sinh muốn tham gia thi tuyển sinh, phải có công danh tú tài mới được, ngươi nhớ kỹ chứ?”

“Nhớ rõ, ta chính là tú tài.” Cố Vân Thư gật đầu, kỳ quái nhìn về phía Trần chưởng quỹ, trí nhớ của hắn vẫn rất tốt.

Trần chưởng quầy ngạc nhiên mở to hai mắt, đột nhiên đứng bật dậy: “Ngươi đã là, là tú tài rồi sao?”

“Hôm qua ta chưa nói sao?”

“Không, không có.” Trần chưởng quầy khó mà tin được, đứa nhỏ này không phải chỉ mới, chỉ mới chín tuổi sao? Tú tài chín tuổi?? MAyy dich

Hắn ngước mắt, tầm mắt dừng lại trên người Cố Vân Thư một lát, sau đó chuyển sang Biển Nguyên Trí, Biển Nguyên Trí chớp mắt, gật đầu.

Hắn lại nhìn về phía Cố Vân Đông, cô cười uống một ngụm trà, cũng gật đầu một cái: “Quả thật đệ đệ ta đã là tú tài, thi đậu năm nay.”

Trần chưởng quầy nuốt nước miếng, tiểu tử này, tiểu tử này lợi hại như vậy sao?

Chín tuổi đã là tú tài, luôn cảm thấy có chút hão huyền.

Trần chưởng quầy cảm thấy mình cũng là người đã trải qua sự đời, hắn buôn bán ở cổng lớn Quốc Tử Giám, ở đây có nhiều nhân tài, tới tới lui lui đều là người uyên bác, người thông minh đếm không hết, nhưng mới chín tuổi đã trúng tú tài, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói qua.

Nhưng mà không đợi hắn nghĩ nhiều, Cố Vân Thư giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Trần chưởng quầy, ngươi biết khi nào thi không?”

Trần chưởng quầy ngơ ngác, theo bản năng trả lời: “Tám ngày sau.”

“Vậy phải chuẩn bị những gì?”

“Giấy và bút mực là được, thi cả ngày, cơm trưa tự mình chuẩn bị. Còn nữa, cần phải báo danh trước, ngay trước cửa Quốc Tử Giám, cầm giấy xác nhận tú tài tới là có thể đăng ký.”

Cố Vân Thư lại hỏi thêm mấy vấn đề, Trần chưởng quầy đều nhất nhất trả lời.

Sau khi Cố Vân Thư đã hiểu rõ, xoay đầu nói với Cố Vân Đông: “Đại tỷ, bây giờ chúng ta đi báo danh đi, như vậy trở về đệ có thể chuyên tâm đọc sách.”

Cố Vân Đông không ý kiến, đứng dậy cáo từ Trần chưởng quầy: “Hôm nay đa tạ Trần chưởng quầy, thời gian không còn sớm, chúng ta không quấy rầy Trần chưởng quầy làm ăn buôn bán nữa, cáo từ.”

Trần chưởng quầy cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ đi ra khỏi quán trà.

Hắn dừng một chút, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo vài bước: “Khoan đã, chờ một chút.”

“Trần chưởng quầy còn có việc gì sao?” Cố Vân Đông dừng lại, quay đầu lại thắc mắc.

Trần chưởng quầy thở ra một hơi, nói: “Cố tiểu huynh đệ, ngươi muốn vào Quốc Tử Giám, kỳ thật cũng không cần thi cử, kỳ thi của Quốc Tử Giám rất khó, nếu ngươi muốn vào, có thể nhờ người tiến cử. Hôm qua các ngươi đã gặp Thẩm tiên sinh, ông ấy có thể, ta dẫn các ngươi đi tìm ông ấy, ông ấy nhất định rất vui.”

Cố Vân Thư lắc đầu: “Không cần, ta không muốn đi theo con đường tiến cử. Ta biết kỳ thi rất khó, đó là lý do ta cần phải vượt qua kỳ thi, như vậy ta mới có thể biết trình độ của mình đang ở đâu. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn Trần chưởng quầy đã có ý tốt, cáo từ.”

Hắn nói xong, còn phất tay với hắn ta, kéo Biển Nguyên Trí quay đầu rời đi.

Trần chưởng quầy còn muốn ngăn cản hắn, nhưng há miệng, nhất thời lại không biết phải nói gì.

Cho đến khi không còn thấy bóng dáng ba người, hắn mới hoàn hồn, ngay sau đó đột nhiên vỗ mạnh đùi một cái.

“Ai u, chuyện này phải……”

Hắn vội vàng chạy về quán trà, cởi tạp dề trên người, dặn dò tiểu nhị một câu: “Bên này ngươi trông giúp ta, ta ra ngoài có việc, có vấn đề gì ngươi tìm chưởng quầy của cửa hàng sách bên cạnh giúp đỡ.”

Tiểu nhị nhanh chóng đồng ý.

Trần chưởng quầy vội vã đi về phía Quốc Tử Giám, hắn nhanh chóng kể lại chuyện này cho thúc của hắn.

Ngày hôm qua bọn họ tính sai rồi, ai cũng không nghĩ đến tiểu tử thông mình kia lại là một tú tài.

Chẳng trách hắn nói mình phải lựa chọn, đúng là thật sự có thể lựa chọn.

Trần chưởng quầy sờ đầu mình, bước chân nhanh hơn.

Nhưng vừa mới đi ra vài chục bước, trước mặt đột nhiên bị một người ngăn cản.

Trần chưởng quầy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy một người mặt mũi bầm dập.

Còn…… Có chút quen mắt?

Trần chưởng quầy hơi hồi tưởng lại, bỗng nhiên bừng tỉnh, đúng rồi, người này tên là Mã Bình Xuyên.

Mã Bình Xuyên cười với Trần chưởng quầy: “Chưởng quầy, ngươi còn nhớ ta không?”

Trần chưởng quầy liếc mắt nhìn hắn, thật sự không kiên nhẫn nói chuyện với hắn, muốn vòng qua hắn ta rời đi, hắn còn có việc gấp.

Mã Bình Xuyên nhanh chóng cản hắn lại: “Chưởng quầy, là ta, hôm qua ở đầu đường bị ba tên côn đồ đánh một trận, là các ngươi đưa ta đến y quán, còn nhớ không?”

Mã Bình Xuyên thật sự không thể chờ ở y quán, buổi sáng sau khi hắn tỉnh lại, luôn nhìn về phía đại sảnh của y quán, nhưng đợi đến gần trưa, cũng không thấy Thẩm tiên sinh đến.

Trong lòng hắn vô cùng lo lắng và nóng nảy, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn rời y quán, tự mình tìm tới cửa.

Hắn ta nhớ rõ hôm qua trước khi mình hôn mê, nhìn thấy chưởng quầy của quán trà cõng Thẩm tiên sinh, cho nên tìm hắn là chuẩn xác, không sai.

Trần chưởng quầy cau mày: “Ta còn có việc, phiền ngươi nhường đường.”

Mã Bình Xuyên vội vàng nói: “Trần chưởng quầy, là như thế này, hôm qua không phải ta đã cứu lão nhân gia kia sao? Sau đó ta hôn mê vẫn luôn không gặp được người, nghe đại phu y quán nói các ngươi đã dẫn ông ấy trở về. Ta muốn hỏi một chút, ông ấy có ổn không?”

Bình Luận (0)
Comment