Chương 1160: Đệ tử sắp bay rồi
Bây giờ Thẩm tiên sinh cũng không còn bình tĩnh nữa, Thẩm phu nhân càng kinh ngạc há to miệng: “Đứa nhỏ kia lợi hại như vậy sao? Nó còn nhỏ tuổi đã đạt được thành tựu như vậy rồi, tương lai nếu được dạy dỗ tốt, đạt được Lục Nguyên* cũng không phải là không thể.”
(*Lục Nguyên - 六元及第: người đứng đầu trong 6 kỳ thi: thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, thi Hương, thi Hội và thi Điện)
Bà nói xong, liếc nhìn Thẩm tiên sinh: “Ông nhận đồ đệ này, ngược lại là duyên phận hiếm có được.”
Biểu tình của Đại Dũng sắp khóc: “Thúc cũng không chắc có thể nhận hắn.”
Thẩm tiên sinh vốn nghe thê tử nói xong, tỏ vẻ rất tán đồng cũng thật cao hứng, nhưng nghe vậy bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta làm sư phụ của hắn, còn ủy khuất hắn sao? Tuy rằng tiểu tam nguyên chín tuổi quả thật khó có được, nhưng ta cũng rất khó có được.”
“Không phải, thúc, ta không phải có ý này. Ý của ta là, Cố Vân Thư này tuy rằng là người có học vấn ở huyện Phượng Khai, phụ thân cũng chỉ là một tú tài, nhưng Thiệu phu nhân hôm qua chúng ta nhìn thấy kia, lại không phải người bình thường.”
“Hả? Nàng ấy là người phương nào?” MAyy dich
Đại Dũng hơi nuốt nước bọt, đến giờ cũng khó có thể liên hệ giữa Vĩnh Gia quận chúa nổi danh và người phụ nữ bình thường quấn khăn trùm đầu mà hắn nhìn thấy hai ngày trước, thật sự không có một chút liên hệ nào.
Nhưng sự thật lại huyền ảo như vậy.
“Thiệu phu nhân kia, phu quân là Thiệu Thanh Viễn, chính là người thừa kế của thần y Bạch gia. Bản thân nàng, chính là Vĩnh Gia quận chúa năm ngoái được Hoàng Thượng sắc phong.”
Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân đồng thời khiếp sợ trừng mắt: “Vĩnh Gia quận chúa? Nhà chồng họ Thiệu? Thiệu Thanh Viễn?”
Thẩm tiên sinh nói: “Đó có phải là Vĩnh Gia quận chúa, người đã đưa ra phương pháp làm kính lúp, Vĩnh Gia quận chúa, người tạo ra cách in chữ rời, thuận tiện cho nhiều người đọc sách hay không? Nàng ấy là người phụ nữ mà chúng ta đã gặp ngày hôm qua?”
Đại Dũng gật đầu: “Chính là nàng ấy.” Hắn dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt hơi mất tập trung của Thẩm tiên sinh, lại nói: “Còn, còn một chuyện ta chưa nói.”
Thẩm tiên sinh không kiên nhẫn: “Ngươi nói rõ tất cả mọi chuyện một lần đi.”
“Thúc, lúc ta vừa tới, thấy Quận vương gia Dịch Tử Lam. Hắn đang nói chuyện với Trữ phu tử của Quốc Tử Giám, ta mơ hồ nghe được hắn nói muốn giới thiệu cho Trữ phu tử một tiểu thần đồng hiếm có làm đệ tử, chín tuổi, tú tài, ta nghe qua miêu tả, có chút giống Cố Vân Thư. Nghĩ lại Quận vương gia và Thiệu phủ quan hệ tốt như vậy, hơn phân nửa, hơn phân nửa……”
Thẩm tiên sinh cuối cùng không nhịn được nữa: “Trữ lão đầu đó chính là một lão già cổ hủ, hắn cũng dám cướp đối tượng của ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ, đi, bây giờ đi, đi đến Thiệu gia.”
Ông thậm chí không thèm quan tâm đến vết thương ở chân của mình, kéo cây nạng trên bàn, chống dậy muốn đứng lên.
Khóe miệng Đại Dũng giật giật, thúc, ngày hôm qua ai nói phải bình tĩnh?
Hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy người: “Thúc, người bình tĩnh trước đã, hiện tại thời gian đã không còn sớm, chúng ta ngày mai, ngày mai hẵn đi?”
“Không thể đợi ngày mai, chậm một chút nữa đệ tử ta sẽ bay mất.”
“Sẽ không sẽ không, ta nghe nói rằng Trữ lão đầu kia……” Ah phi: “Ý ta là, ta nghe nói rằng Trữ phu tử muốn đích thân kiểm tra học vấn rồi mới quyết định có nhận Cố Vân Thư hay không. Sáng mai chúng ta đến tìm người, khẳng định còn kịp. Thúc, Quận vương gia không hiểu Trữ phu tử, mới đi tìm ông ta, nhưng người hiểu ông ấy, người nọ rất coi trọng bản thân mình, dưới tình huống chưa gặp được người, nhất định sẽ không quá nhiệt tình. Yên tâm yên tâm, ông ta tuyệt đối không có biện pháp cướp học sinh của người đâu.”
Thẩm phu nhân cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng ở một bên khuyên nhủ: “Đúng vậy, Đại Dũng nói rất có lý. Hơn nữa, cho dù bây giờ ông có thời gian rảnh rỗi, Thiệu phủ người ta cũng phải ăn cơm nghỉ ngơi, buổi tối ông quấy rầy người ta, không chừng còn làm cho người ta mất hứng, không muốn bái ông làm thầy đấy?”
Thẩm tiên sinh nghĩ lại thấy cũng đúng, ông không thể xúc động như vậy được, không thể cứ như vậy chạy tới, còn phải suy nghĩ thật kỹ.
Ông phải cân nhắc một chút làm thế nào để thuyết phục đồ đệ này, để hắn bái mình làm sư phụ.
Từ cách hắn tính đến Quốc Tử Giám xem trước rồi mới quyết định, cách hắn muốn thông qua kỳ thi để vào Quốc Tử Giám, tiểu tử này tuổi nhỏ, chủ ý lại rất lớn.
Loại người này, bái sư khẳng định sẽ không nhìn danh tiếng lớn hay không lớn.
Đoán chừng cũng giống mình, tùy duyên phận có hợp hay không.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm tiên sinh càng thêm xác định, đây chính là đồ đệ cùng chí hướng mà ông muốn.
Ông chậm rãi bình tĩnh lại, Đại Dũng nhân cơ hội cầm nạng trong tay ông, để ở rất xa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, ăn cơm ăn cơm, sáng sớm ngày mai để Đại Dũng tới đón ngươi đến Thiệu phủ.” Thẩm phu nhân đỡ hắn ngồi xuống.
Nhưng thời gian kế tiếp Thẩm tiên sinh có vẻ thất thần, chưa kể ăn cơm ít hơn ngày thường, đến khi đi ngủ cũng ngủ không an ổn, trời còn chưa sáng đã thức dậy, chuyên tâm chờ Trần Đại Dũng.
Nhưng cố tình Trần Đại Dũng tới trễ, lúc vào cửa suýt nữa bị ông dùng ánh mắt giết chết.
“Mau lên, một đại nam nhân như ngươi, ngươi nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, sao giờ mới đến.”
Đại Dũng cũng rất oan uổng, hắn thức dậy sớm, nhưng vấn đề là sáng sớm như thế này có thích hợp tới cửa bái phỏng hay không? Bọn họ đã dậy, còn đối phương chưa dậy thì phải làm sao?
Nhưng hắn không nói gì, đỡ Thẩm tiên sinh lên xe ngựa chờ bên ngoài, xách theo đồ Thẩm phu nhân chuẩn bị trước đến Thiệu gia.
Thẩm tiên sinh ngồi ở trong xe ngựa, cúi đầu thì thầm không biết đang nói cái gì.
Đại Dũng không chút tiếng động tiến lại gần, lại bị ông duỗi tay đẩy sang một bên.
Xe ngựa rất nhanh đã tới ngõ Hợp Thái, lúc này thời gian còn sớm, ngõ nhỏ đã náo nhiệt hẳn lên.
Thẩm tiên sinh vén màn xe nhìn ra bên ngoài, cảm thán nói: “Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa không thiếu tiền, nhưng nơi bọn họ ở lại rất náo nhiệt.”
Tuy ngõ Hợp Thái cũng có một ít quan gia ở, nhưng quan viên từ tứ phẩm trở lên lại không có người nào ở đây.
Huống chi, Vĩnh Gia quận chúa còn là một quận chúa.
Xe ngựa dừng trước cửa Thiệu phủ, Đại Dũng đỡ Thẩm tiên sinh gõ cửa.
Người mở cửa là Dư phụ, biết người tới là phu tử của Quốc Tử Giám, vội vàng vào thông báo.
Không lâu sau, hai người Thẩm tiên sinh được mời vào.
Lúc Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí vội vàng chạy tới tiền sảnh, Thiệu Thanh Viễn đang ngồi bên đó uống trà với Thẩm tiên sinh, nhưng Thẩm tiên sinh vẫn không nhịn được thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài thăm dò.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ, ánh mắt ông không khỏi sáng lên.
Nhưng ông vẫn khắc chế mình, nhìn thấy người tới, hơi gật đầu, quả nhiên một bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Đại Dũng: “……”
Thiệu Thanh Viễn nhấp một ngụm trà, ngước mắt nói: “Thẩm tiên sinh muốn gặp Vân Thư và Nguyên Trí, hiện giờ người đã tới, tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Thẩm tiên sinh khẽ gật đầu, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Vừa rồi lão phu còn chưa kịp tự giới thiệu bản thân, lão phu họ Thẩm, tên Nguyên, tự là Tòng Trọng, hiện tại là tiến sĩ Quốc Tử Học của Quốc Tử Giám.”
Thiệu Thanh Viễn tay cầm chén trà hơi dừng lại, hắn đã hỏi Tần Văn Tranh về tình hình ở Quốc Tử Giám.
Dưới Quốc Tử Giám có sáu phần gồm Quốc Tử Học, Thái Học, Tứ thư, luật học, thư pháp, toán học, mỗi phần học đều có tiến sĩ phụ trách việc dạy.
Mà mỗi phần học đều có yêu cầu cực cao đối với tiến sĩ, phải thành thạo kinh sử, tinh thông cổ kim, hiểu rõ quốc sử, một thế hệ học giả uyên thâm.
Nhưng Thẩm Nguyên không chỉ dừng lại ở đó.