Chương 1161: Ta nguyện ý
Thẩm Nguyên chưa từng tham gia khoa cử, nhưng năm ông ấy mười sáu tuổi đã được Thái Tổ hoàng đế phá lệ đề bạt vào Hàn Lâm Viện.
Năm hai mươi tuổi tham dự kỳ thi hương, từ đó về sau, tuy không thu qua một người đệ tử nào, nhưng lại mở ra tiết tấu học trò khắp thiên hạ.
Hai mươi hai tuổi trở thành thái phó của Thái tử, hai mươi lăm tuổi sau ba năm dạy học ông được Thái Tổ phái đến phủ Vĩnh Ninh làm tri phủ, trong nhiệm kỳ của ông, học sinh ở phủ Vĩnh Ninh bùng nổ, người thi đậu tú tài, tiến sĩ vô số kể.
Ba mươi tuổi trở về kinh thành, đứng vững trong triều đình, vài năm sau lên làm quan nhất phẩm.
Làm quan nhiều năm, dưới danh nghĩa có hơn hai mươi bản sáng tác, lưu lại vô số tranh ảnh và thơ từ, hiện giờ ở trong cửa hàng sách, tranh của ông vẫn là tác phẩm hiếm có, giá cao ngàn vàng.
Sau đó tiên hoàng kế vị, lại nghe lời gièm pha, lưu đày cả nhà thái phó Thẩm Nguyên. Cuối cùng Thẩm Lan Huyên qua đời vì bệnh tật, vợ hắn tái giá, con gái gả cho một quan quân lúc trước bị lưu đày tới đây. Đến cuối cùng, trở lại kinh thành chỉ có hai vợ chồng Thẩm Nguyên.
Tuy rằng hiện giờ ông ấy là tiến sĩ ở Quốc Tử Giám, nhưng lại giống như phu tử ngoại sính, việc vặt mặc kệ, chỉ phụ trách dạy dỗ học hành, địa vị lại cao hơn mấy người phu tử khác rất nhiều.
Từ sau khi ông trở lại kinh thành, có biết bao nhiêu người liều mạng muốn bái ông ấy làm thầy, nhưng đều bị cự tuyệt.
Ngay cả mấy vị hoàng tử cũng tự mình tới cửa thăm hỏi xin ý kiến, sau khi trở về đều khen không dứt miệng, hưởng lợi không ít.
Hiện giờ, Thẩm Nguyên Thẩm tiên sinh này lại ngồi trước mặt mình, con ngươi phát sáng nhìn Cố Vân Thư.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hắn buông ly: “Hóa ra là Thẩm tiến sĩ, hai ngày trước vợ ta cũng nói với ta đã gặp được một vị tiên sinh, không nghĩ tới lại là ngài. Ngưỡng mộ đại danh từ lâu, may mắn gặp được.”
Thẩm Nguyên hơi mỉm cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe nói qua danh hào của mình là tốt rồi, nghe nói qua là tốt rồi.
Ông xua xua tay: “Lão phu cũng ngưỡng mộ đại danh Thiệu đại nhân từ lâu.” MAyy dich
Hai người khách khí với nhau hai câu, cuối cùng Thẩm Nguyên không nhịn được, vẫn gấp gáp mở miệng: “Thiệu đại nhân, chuyện là thế này, hôm nay lão phu tới đây, kỳ thật là muốn hỏi hai tiểu huynh đệ một chút, có nguyện ý làm đệ tử của lão phu hay không.”
Đại Dũng lau trán, thúc, người cũng quá trực tiếp rồi.
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, ngay cả Cố Vân Đông vừa ôm con trai đi đến cửa cũng dừng bước chân.
Thẩm Nguyên Thẩm tiến sĩ, lại, muốn, thu, đồ, đệ??
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía Thẩm Nguyên: “Tiên sinh muốn nhận chúng cháu làm đệ tử?” Không phải tiên sinh nói đời này sẽ không nhận đồ đệ sao?
Thẩm Nguyên cố gắng kiềm chế bản thân, gật nhẹ đầu một cái: “Lão phu cảm thấy vô cùng hợp ý với các ngươi, cũng rất thích tính tình của các ngươi. Các ngươi lại là những đứa trẻ thông minh, cho nên sau khi ta suy nghĩ kỹ lưỡng, tính kéo dài duyên phận này.”
Khóe miệng Đại Dũng giật giật, thúc, người thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
Thẩm Nguyên liếc mắt nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Các ngươi có nguyện ý không?”
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí liếc nhìn nhau, sau đó bắt đầu trầm tư.
Thẩm Nguyên: “……” Ông biết mà, biết hai đứa nhỏ lại muốn suy xét, không thể giống như những người khác, vừa nghe ông nói muốn thu nhận đồ đệ đã lập tức quỳ xuống dập đầu sao?
Ông thu đồ đệ sao lại khó khăn như vậy?
Sau một lúc lâu, Cố Vân Thư ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé biểu tình nghiêm túc: “Được, cháu nguyện ý.” Không biết thời gian trầm mặc vừa rồi có phải đã đủ rồi hay không, lỡ như thời gian quá ngắn, làm Thẩm tiên sinh cho rằng hắn không đủ rụt rè, thì phải làm sao bây giờ?
“Được!!” Tay phải Thẩm Nguyên đột nhiên đập mạnh vào tay vịn.
Mọi người ở đây đều bị ông ấy làm cho hoảng sợ, mấy đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía ông ấy.
Thẩm Nguyên làm như không có việc gì thu bàn tay vừa vỗ đau vào trong tay áo mình, dời lực chú ý nhìn về phía Biển Nguyên Trí bên cạnh: “Còn ngươi thì sao?”
Biển Nguyên Trí cũng ngẩng đầu lên, lại hơi mỉm cười, lắc đầu: “Ta không muốn.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên cứng đờ, kinh ngạc ngưng đọng lại.
Một lát sau, ông mới khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Biển Nguyên Trí liếc nhìn Cố Vân Thư, nói: “Bởi vì cháu vẫn chưa đủ tư cách, trước tiên học sinh xin cảm tạ ý tốt của tiên sinh. Nhưng học sinh hiện tại ngay cả đồng sinh cũng không phải, mấy năm nay tuy vẫn luôn đọc sách viết chữ, nhưng thiên phú bình thường, hơn nữa nền tảng yếu kém. Mặc dù học sinh cũng ngưỡng mộ tài năng của tiên sinh, rất muốn trở thành đệ tử của tiên sinh, nhưng học sinh hiểu rõ hơn tình hình của mình.”
Thẩm Nguyên ngẩn người, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Biển Nguyên Trí cười: “Tiên sinh, nếu bây giờ cháu trở thành đệ tử của ngài, bị mọi người chờ mong, sẽ có áp lực. Nền tảng của cháu không tốt, đến lúc đó nhất định phải tách cháu và A Thư ra dạy dỗ, nếu không, cho dù tiên sinh dạy ta nhiều hơn nữa, cháu cũng không tiêu hóa được. Đến lúc đó bên ngoài sẽ không ngừng đồn đãi vớ vẩn, bất kể là cháu hay là tiên sinh, thậm chí ngay cả Vân Thư và biểu tỷ của cháu, đều có khả năng sẽ bị người ta chỉ trích.”
Bên ngoài sẽ cảm thấy, tư chất của hắn bình thường, dựa vào cái gì mà trở thành đệ tử của Thẩm tiên sinh? Còn không phải là ỷ vào Cố Vân Thư hoặc là danh tiếng của Vĩnh Gia quận chúa sao?
Hắn biết rõ, Vân Thư đi theo bên cạnh Thẩm tiên sinh, không lâu sau sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng hắn không giống vậy, hắn cần phải dùng thời gian và nỗ lực gấp bội, thậm chí gấp ba lần mới có thể đạt tới độ cao như vậy. Mà trong hoàn cảnh như vậy, hắn sẽ sớm tiêu hao hết tinh lực của mình, đầu óc sẽ không rõ ràng, sẽ bị bên ngoài ảnh hưởng.
Hiện tại trong lòng hắn bình tĩnh, nhưng hắn cũng là con người, tương lai có thể còn bảo trì sơ tâm như vậy hay không, chính hắn cũng không xác định.
Thẩm Nguyên vẻ mặt xúc động, đây là lần đầu tiên, ông nghiêm túc cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trước mặt này như vậy.
Ông không thể không thừa nhận, dưới ánh sáng của Cố Vân Thư, sự tồn tại của Biển Nguyên Trí có vẻ rất yếu ớt, không có cảm giác tồn tại. Ông nói muốn thu hắn làm đồ đệ, phần lớn là bị Cố Vân Thư dẫn dắt.
Nhưng giờ này khắc này, Biển Nguyên Trí ở trong mắt ông, hình tượng lại đột nhiên cao lớn hơn nhiều.
Thẩm Nguyên nhìn hắn, lại nhìn Cố Vân Thư, hai đứa nhỏ ngoan ngoan đứng trước mặt ông như vậy.
Một người thông minh lanh lợi, một người trầm ổn an tĩnh.
Nhưng Thẩm Nguyên lại giống như nhìn thấy hai ngọn núi lớn trong tương lai, ông có loại cảm giác, tương lai hai huynh đệ sẽ đi theo con đường khác nhau.
Cố Vân Thư thích hợp tỏa sáng trong triều đình như cá gặp nước, hắn có thể nghĩ ra chủ ý đánh trả địch thủ của hắn dễ như trở bàn tay, có thể giúp đỡ Thánh Thượng tiến hành cuộc cải cách mới, có thể sạch sẽ lưu loát hoàn thành từng việc lớn, ích nước lợi dân.
Mà Biển Nguyên Trí thì thích hợp ở địa phương vững vàng kiên định giúp dân chúng mưu cầu phúc lợi, chân thành thực hiện những sắc lệnh của triều đình ở từng địa phương, cẩn trọng làm tốt từng bước trong việc xây dựng và phát triển kinh tế ở địa phương.
Nhìn hai huynh đệ này, Thẩm Nguyên lại cảm thấy mình thấy được tương lai.
Ông hít sâu một hơi, duỗi tay vỗ vai Biển Nguyên Trí, nói: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”
“Vâng, cháu nghĩ kỹ rồi.” Biển Nguyên Trí mỉm cười mở miệng: “Cháu muốn tiếp tục trở về phủ Tuyên Hòa đọc sách, tương lai chờ cháu thi đậu tú tài, tiến vào Quốc Tử Giám, đến lúc đó nếu tiên sinh còn nguyện ý nhận học sinh, học sinh nhất định chuẩn bị lễ bái sư, cung kính dập đầu với tiên sinh.”