Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1162 - Chương 1162. Người Cố Gia Đều Là Nhân Tài

Chương 1162. Người Cố gia đều là nhân tài Chương 1162. Người Cố gia đều là nhân tài

Chương 1162: Người Cố gia đều là nhân tài

Thẩm Nguyên cười ha ha, tâm tình cực tốt.

“Được, cứ quyết định như vậy đi, lão phu ở kinh thành chờ.”

Chuyện cứ như vậy mà định rõ: Thẩm Nguyên hiện giờ nhận một mình Cố Vân Thư. Ông nhìn đứa nhỏ trước mắt, nói: “Tuy rằng ngươi đã là tiểu tam nguyên, là tú tài, học vấn nhất định không thành vấn đề, nhưng nếu muốn thu ngươi làm đồ đệ, ta đây đương nhiên vẫn phải kiểm tra học vấn của ngươi.”

Ánh mắt Vân Thư sáng lên, rõ ràng cảm giác rất hưng phấn.

Thẩm Nguyên cảm thấy có chút quỷ dị, lần đầu tiên ông nhìn thấy có người bị kiểm tra lại hưng phấn như vậy, lập tức cảm thấy…… Rất kỳ quái.

Ông ho nhẹ một tiếng, bắt đầu hỏi chuyện: “Như vậy, chúng ta bắt đầu từ những thứ đơn giản trước, kiểm tra văn học trước, sau đó lại tới Tứ thư, cuối cùng là đến sách luận. Còn ngươi, trước tiên lấy ‘huynh đệ’ làm chủ đề, làm một bài thơ, thấy thế nào?”

Cố Vân Thư vốn đang hưng phấn và kích động, biểu tình chợt hơi cứng đờ, chậm rãi biến mất không thấy.

Thẩm Nguyên sửng sốt một chút, hỏi: “Như thế nào? Có khó quá không?”

“Độ khó thì không quá khó, cháu chỉ là cho rằng tiên sinh sẽ ra đề khác.” Những thứ này và khoa cử, cũng không gì khác nhau.

Lần này đến lượt Thẩm Nguyên tò mò: “Đề không giống nhau, ý của ngươi là gì? Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? ”

“Bởi vì năm đó khi cha cháu tiến vào học viện Thiên Hải đọc sách, hiệu trưởng Tề đã ra ba chủ đề, ba đề rất xảo quyệt.” Nói đến cái này, Cố Vân Thư lại hưng phấn.

Lúc trước hắn còn đang học ở huyện Phượng Khai, cho nên không được tận mắt chứng kiến.

Vẫn là cha trở về, nói qua một lần cho hắn, hắn mới biết được.

Về sau hắn cũng đến học viện Thiên Hải, đã rất chờ mong gặp được đề mục như vậy, sau đó đại sát tứ phương, nhất cử thành danh. MAyy dich

Nhưng mà…… Hắn được Tần phu tử giới thiệu vào, căn bản không cần khảo hạch.

Nói như thế nào nhỉ? Đặc biệt, đặc biệt tiếc nuối.

Hiện tại muốn bái sư, thật vất vả mới gặp được phu tử muốn kiểm tra hắn, Cố Vân Thư đặc biệt kích động chờ mong cộng thêm trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Nhưng hiện thực tàn khốc, quả nhiên tưởng tượng của hắn vẫn quá tốt đẹp.

Thẩm Nguyên kinh ngạc: “Hiệu trưởng Tề ra ba đề? Vậy ngươi nói cho ta biết, là ba đề ở dạng nào.”

“Một đề là hỏi cha cháu, nếu gặp phải nguy hiểm thì cứu mẹ cháu trước hay là cứu tỷ tỷ cháu trước. Đề thứ hai, là muốn cha cháu trong nửa canh giờ, lấy được hai mươi bức thư họa của học sinh trong học viện. Đề thứ ba là đến học đường nghe giảng bài, viết một bài báo cáo.”

Thẩm Nguyên: “……” Đúng là rất thú vị.

“Cha ngươi trả lời như thế nào?”

Lông mày Cố Vân Thư bay múa, rất sống động tái hiện lại phong thái của cha mình lúc trước.

Thẩm Nguyên và Trần Đại Dũng ở một bên nghe được đều kinh ngạc, người này…… người Cố gia, Cố Đại Giang kia cũng là người nhanh trí, không hổ là hai cha con.

Nhưng mà, đến khi Cố Vân Thư nói đến cách giải quyết vấn đề thứ hai của Cố Đại Giang, Thẩm Nguyên lập tức quay đầu qua, nhìn về phía Cố Vân Đông đang ôm đứa bé, lẩm bẩm nói: “Người đại sư mà hiệu trưởng Tề nhắc tới là, Vĩnh Gia quận chúa??”

Đại sư??

Cố Vân Đông có chút ngơ ngác ngẩng đầu, cô thành đại sư?

Trần Đại Dũng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Vĩnh Gia quận chúa này cũng quá lợi hại rồi?

Rốt cuộc người Cố gia ăn gì lớn lên vậy, ai nấy đều là nhân tài.

Thẩm Nguyên cũng nghĩ như vậy, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người Trì Trì, ông ngoại, cữu cữu, cùng với cha mẹ đều có tài hoa như vậy, thì đứa nhỏ này tương lai……

Trì Trì cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt kia, có chút khó khăn xoay đầu qua, bắt gặp ánh mắt nóng như lửa đốt của Thẩm Nguyên.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên ném hổ bông trong tay ra ngoài.

“A…… Oa……” Ngươi nhìn ta làm gì? Ta biết bản thân mình đẹp trai.

Hổ bông kia vừa vặn đập trúng vào mắt Thẩm Nguyên, đập cho Thẩm Nguyên đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Ông khẽ xoa thái dương, giống như…… Ma chướng.

Thẩm Nguyên bật cười, lại nhìn về phía Cố Vân Thư, lúc này ông lại chậm rãi thở ra: “Được rồi, vậy ta sẽ không kiểm tra ngươi nữa. Cha ngươi và tỷ tỷ ngươi đều là người có tài, nói vậy ngươi cũng không kém, hiện tại bái sư trước đi.”

Cố Vân Thư mở to hai mắt nhìn: “……” Chờ một chút, ngài căn cứ vào việc cha ta và tỷ của ta không tệ mới suy đoán ta cũng có kết quả không tồi như vậy? Ta cảm thấy mình đã bị tổn thương.

Cố Vân Đông đổi hướng ôm con trai, cười nói: “Thẩm tiên sinh, chuyện bái sư cũng không thể qua loa như vậy. Ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ bái sư, chọn một ngày tốt, lại dẫn theo đệ đệ ta tới cửa bái phỏng.”

“Khi nào?”

“……Ngay khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám.” Tránh đến lúc đó Vân Thư dựa vào bản lĩnh thi được vào học viện, kết quả bị người ta lầm tưởng là Thẩm tiên sinh đề cử.

Ai ngờ Thẩm Nguyên lại trực tiếp lắc đầu: “Không được!!”

Tầm mắt toàn bộ mọi người trong phòng chính đều rơi vào người ông ấy, Trần Đại Dũng yên lặng kéo y phục ông ấy, thúc, người cũng quá sốt ruột rồi. MAyy dich

Thẩm Nguyên khẽ cắn môi, nói: “Vậy được rồi, sau khi kỳ thì kết thúc thì cứ làm vậy đi, nhưng mà quân tử phải giữ chữ tín, nếu đã đồng ý, vậy không thể đổi ý, biết không?”

Cố Vân Thư gật đầu: “Tiên sinh yên tâm, tương lai cháu là người làm đại sự, không phải tiểu nhân phản bội như vậy.”

Điểm này, Thẩm Nguyên vẫn yên tâm.

Nếu Cố Vân Thư thật sự không thể tuân thủ lời hứa, vậy ông không nhận đồ đệ này cũng không đáng tiếc, chỉ có chút thất vọng mà thôi.

Nhưng trước khi ông ấy đi, vẫn dặn dò thêm một câu: “Có những người khác muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi cũng không được bị những lời hoa ngôn xảo ngữ đó lừa gạt, đặc biệt là người họ Trữ, người kia rất cổ hủ, đặc biệt không dễ tiếp xúc.”

Người Cố gia: “……”

Họ Trữ?? Ngài muốn nói đến Trữ phu tử của Quốc Tử Giám sao?

Thẩm tiên sinh thực sự thích nói đùa, Trữ phu tử đang yên đang lành sao lại đến nhà bọn họ đặc biệt nhận Vân Thư làm đồ đệ chứ?

Thẩm Nguyên không nói cho bọn họ biết chuyện gì xảy ra, ông cho rằng còn có tám ngày nữa mới tới kỳ thi tuyển sinh, tám ngày này ông còn bị cào xé tâm can mình, cho nên ông rất đau lòng..

Ngay cả khi Thiệu Thanh Viễn giữ ông lại ăn cơm, ông cũng không còn tâm trạng nữa.

Thẩm Nguyên được Đại Dũng đỡ ra ngoài, lại không nhịn được nhìn thoáng qua: “Thi xong, nhớ tới tìm ta.”

“Vâng, tiên sinh.”

Thẩm Nguyên gật đầu, được Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đưa đến cổng lớn Thiệu gia.

Cho đến khi hai người lên xe ngựa, xe chạy ra khỏi đầu ngõ Hợp Thái, hai huynh đệ mới liếc nhìn nhau, lúc này mới xoay người vào nhà.

Ai ngờ cửa viện vừa định đóng lại, đột nhiên đã bị một đôi tay chặn lại.

Cố Vân Thư xoay đầu, chỉ thấy ngoài cửa có một nam nhân mang theo tay nải, hơi có chút chật vật, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Hắn không quen biết người trước mặt, hơi nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai? Tới nhà ta làm gì?”

Nam tử vẫn chưa trả lời, ngược lại Dư phụ bên cạnh lại mở miệng, kinh ngạc nói: “Cao hộ vệ, ngươi đã trở lại rồi sao?”

Cao Phong lau mặt một cái, lộ ra nụ cười: “Đúng vậy, đã trở lại.”

Cao hộ vệ??

Vân Thư suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi là Cao Phong?”

“Là ta, ngài là nhị thiếu gia Cố gia.”

Cao Phong vừa vào bên trong, vừa đánh giá hai đứa nhỏ.

Hắn tuy biết trong nhà Cố gia có mấy người, nhưng đến nay vẫn chưa gặp qua Cố Vân Thư, đây xem như là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Bình Luận (0)
Comment