Chương 1167: Nhận thức sâu sắc về những sai lầm của mình
Cố Vân Thư thở dài một hơi, đi đến bên cạnh đại tỷ nhà mình, chậm rãi lắc đầu: “Tỷ, có phải vừa rồi đệ nói chuyện quá không tôn trọng tiên sinh hay không?”
“Thư sinh các đệ, không phải thường xuyên tranh luận với người khác sao?” Cố Vân Đông còn nghe được vài lần, có đôi khi một đám học sinh chạy vào tửu lầu uống rượu nói chuyện phiếm, trong lúc trò chuyện bởi vì ý tưởng nào đó bất đồng, sẽ bắt đầu tranh luận đến đỏ mặt tía tai.
Không chỉ có bọn hắn, nghe nói trên triều đình, những quan văn cũng thường xuyên vì không thống nhất ý kiến mà làm ầm ĩ trước mặt Hoàng Thượng, thậm chí còn có thể vung tay đánh nhau.
Cho nên nói, ngàn vạn lần không thể đắc tội với quan văn, người ta không chỉ động khẩu, nóng nảy còn động thủ, nửa điểm hình tượng cũng không cần. MAyy dich
Cố Vân Thư nghe xong, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà như vậy, Trữ tiến sĩ sẽ không muốn nhận đệ làm đồ đệ nữa, ta cũng không cần nghĩ ra cách nói uyển chuyển để cự tuyệt ông ấy.” Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào mới phải.
Cô duỗi tay xoa nhẹ đầu Cố Vân Thư: “Được rồi, thời gian không còn sớm, đi chuẩn bị một chút, gọi Nguyên Trí tới ăn cơm tối.”
Cố Vân Thư gật đầu, nhanh chóng chạy về phía viện mình.
Lúc này Dịch Tử Lam đi tới, chẳng qua sắc mặt thoạt nhìn âm u, cực kỳ khó coi.
Cố Vân Đông nhướng mày, nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn phía sau hắn, âm thầm hỏi… Cãi nhau hả?
Thiệu Thanh Viễn…nàng nhìn biểu tình của ta xem, giống cãi nhau sao?
Cố Vân Đông…A, vậy thì không có.
Dịch Tử Lam đến gần, Cố Vân Đông nói: “Trữ tiến sĩ đi trước rồi, ông ấy nói phải phụ ý tốt của ngài rồi.”
“Biết rồi.” Dịch Tử Lam khẽ gật đầu, dường như không thèm để ý.
Cố Vân Đông: “Thời gian không còn sớm, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵn đi.”
“Không được, ta trở về còn có việc, cáo từ trước.” Dịch Tử Lam hơi chắp tay, biểu tình không chút thay đổi, vẫn bộ dáng rất khó coi, khóe miệng cũng mím chặt.
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, sải bước nhanh về phía cửa viện.
Không còn thấy bóng dáng của hắn, Cố Vân Đông tiến đến cạnh Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng nói gì với hắn đó?”
“Không phải nàng bảo ta nói cho hắn, để hắn không cần xen vào chuyện của Vân Thư nữa sao? Ta và hắn đã nói chuyện thật tốt, nói cho hắn biết làm như vậy rất có khả năng biến khéo thành vụng, Vân Thư có thể sẽ vì sợ hãi hắn mà kính trọng không dám đến gần tiểu quận chúa, ngay cả bằng hữu cũng không làm được.”
Cố Vân Đông cảm thầy kỳ lạ: “Hắn nghe lọt tai sao? Đồng ý sao?”
“Ừm, hắn sâu sắc nhận ra sai lầm của mình, cam đoan sẽ không xen vào nữa.”
Dịch Tử Lam quả thật là người rất biết tự cho mình là thông minh. Nhưng cũng không có cách nào, thân phận hắn như vậy, tính tình này từ nhỏ đã dưỡng thành, hắn vốn đã quen đi con đường của mình, ít khi để người khác vào mắt, chỉ làm việc mình cao hứng, không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào.
Trong kinh thành không ít công tử gia thế hiển hách đều có loại tật xấu này, Dịch Tử Lam coi như còn tốt.
Ít nhất hắn có thể nghe được lời người khác nói, có thể nói đạo lý, có điểm mấu chốt.
Cố Vân Đông kỳ quái: “Nếu hắn nghe lọt tai, vậy sao còn có biểu tình này?” Giống như người ta nợ hắn mấy trăm lượng bạc vậy. MAyy dich
“À, ta cảm thấy hắn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Thư, chủ yếu là do quá nhàn. Cho nên, tuy rằng hiện tại hắn đáp ứng không quản nhiều nữa, nhưng ai biết khi hắn quá nhàn rỗi lại không khống chế được mình, cho nên thuận tiện tìm cho hắn chút chuyện để làm.”
Cố Vân Đông: “Chuyện gì?”
“Chuyện của Lỗ Vương phủ.”
Cố Vân Đông hạ giọng: “Chàng nói cho hắn biết Lỗ Vương có lòng dạ bất chính hả?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, ngước mắt nhìn Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đi tới, ngẩng đầu kéo cô đi về phía phòng khách, vừa đi vừa như không có việc gì nói: “Tuy rằng những suy đoán của chúng ta chưa được chứng thực, nhưng cũng tám chín phần mười, nên nói cho hắn biết.”
Lúc trước, bọn họ chưa từng nói qua chuyện này với Dịch Tử Lam, dù sao loại chuyện này vẫn càng ít người biết càng tốt, nhất là dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ dựa vào suy đoán.
Hơn nữa Dịch Tử Lam và Lỗ Vương xem như cũng là thân thích.
Mẫu thân của Dịch Tử Lam và Lỗ Vương là huynh muội, tuy không phải cùng một mẹ sinh ra. Nhưng bởi vì một công chúa và một hoàng tử, không có quan hệ cạnh tranh với nhau, nên không có thù, ngày thường ở chung vẫn rất hài hòa.
Hiện tại thì khác, trong tay Thiệu Thanh Viễn và Tần Văn Tranh dần nắm giữ nhiều chứng cứ.
Lỗ Vương quả thật có dã tâm không thể cho người khác biết.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy cũng nên nói cho Dịch Tử Lam, để hắn chuẩn bị tâm lý, cũng có phòng bị.
Vừa hay, hắn cũng có việc để bận rộn.
Cố Vân Đông nghĩ đến chuyện về sau không có Dịch Tử Lam thi thoảng xuất hiện, quả thực vui mừng đến phát khóc. Xem ra sau này không thể để cho hắn rảnh rỗi, một khi nhàn rỗi hắn sẽ bắt đầu giày vò người khác.
“Làm không tồi.” Cô xoay đầu, nhìn Thiệu Thanh Viễn cười.
Buổi tối hôm đó, bởi vì Cao Phong trở về, bữa cơm tối của Thiệu gia rất phong phú. Lục thị trước đó không biết, không nghĩ tới về đến nhà lại cho nàng một điều kinh ngạc và vui mừng lớn như vậy.
Nàng quả thực mừng đến phát khóc, Cố Vân Đông thấy hai người đã lâu không gặp nên cho Lục thị nghỉ một ngày, để cho bọn họ đoàn tụ với nhau.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ra ngoài thành, ngoài mặt là đến xưởng đối chiếu sổ sách, kỳ thật là vì điều tra biệt trang của Lỗ Vương ở ngoài thành.
Hiện giờ xưởng Cố gia đã rất nổi tiếng, nhưng bởi vì quá nổi, cho nên hàng hóa có chút cung không đủ cầu.
Mấy ngày trước, Đồng An lại tuyển thêm mười mấy người.
Thấy Cố Vân Đông tới, vừa vặn hắn dẫn cô đi xem những người đó, thuận tiện nói một chút tình hình ở xưởng: “Hiện tại chúng ta làm ăn rất tốt, đặc biệt là sau khi mở hai cửa hàng Tân Minh Các, nhu cầu đường trắng rất lớn, nhưng chúng ta trồng quá ít mía.”
Hiện giờ việc buôn bán đường trắng vẫn chỉ có Cố Vân Đông và triều đình làm. Nhưng cuối cùng vẫn kém hai năm đầu tiên gần như được độc quyền.
Tư nhân mua bán càng ngày càng nhiều, đặc biệt là một số gia đình giàu có, lén lút xây xưởng dùng để chế tạo đường trắng.
Nhưng những người này không dám công khai mua bán, huống chi nơi này là kinh thành, cho nên hơn phân nửa bọn họ sẽ vận chuyển đến phủ thành xa hơn.
Nhưng cho dù như thế, đường trắng vẫn cung không đủ cầu.
Đặc biệt là Tân Minh Các của Cố Vân Đông, đường trắng tiêu hao rất nhiều.
Nghe Đồng An nói, Cố Vân Đông không khỏi nhìn xưởng trước mặt, hình như quả thật cần phải mở rộng.
“Ta nhớ rõ, lúc trước chúng ta có mua một quả đồi nhỏ để trồng mía, bằng không, lại tìm xem có ngọn núi nào thích hợp không, chúng ta tự mở rộng diện tích gieo trồng.”
Đồng An: “Ta cũng nghĩ như vậy, thật ra hai ngày trước ta thấy được một miếng đất, đất kia ban đầu cũng trồng mía, nhưng trồng không tốt, khô cằn không có nước. Ta hỏi thăm một chút, gia đình kia nghĩ không trồng cây này nữa, chuyển sang trồng cây khác. Sau đó ta nói cha Thung Tử đi xem thử, đất đó không thành vấn đề, chỉ là gia đình kia không biết cách trồng mà thôi.”