Chương 1166: Đủ tàn nhẫn, đủ quyết đoán
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Dịch Tử Lam, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Điều này còn chưa rõ ràng sao? Để Trữ lão nhận Vân Thư làm đồ đệ.” Dịch Tử Lam đè thấp âm thanh, gần như đang dùng âm khí để nói chuyện: “Địa vị của Trữ lão ở Quốc Tử Giám là gì, không cần ta nói cho các ngươi biết chứ? Chỉ cần ông ấy nhận Vân Thư, thì tương lai của Vân Thư cũng không cần lo lắng. Với sự thông minh của Vân Thư, ba năm sau hắn nhất định sẽ là cử nhân, lại thêm một năm nữa sẽ thành Trạng Nguyên rồi.”
Cố Vân Đông xoa thái dương, cô nghe qua Thẩm Nguyên, tất nhiên cũng nghe qua Trữ tiến sĩ.
Không giống như Thẩm Nguyên cả đời chưa từng nhận một người đồ đệ nào, Trữ tiến sĩ có tám đồ đệ. Tuy rằng lý lịch của ông ta so ra kém Thẩm Nguyên, nhưng trong tám đệ tử này, một người thi đậu tú tài, một người thi đậu Bảng Nhãn*, dư lại toàn bộ đều là tiến sĩ, hơn nữa tất cả đều là nhị giáp trong vòng tiến sĩ, hiện giờ ở các lĩnh vực đều có thể một mình đảm đương một phía.
(*Trong kỳ thi Đình: người đỗ cao nhất là Trạng Nguyên, người thứ 2 là Bảng Nhãn, người thứ ba là Thám Hoa)
Ông ta và Thẩm Nguyên có một chút giống nhau, cũng từng bị lưu đày. Trước khi bị buộc tội, ông ta đã trực tiếp chủ động đoạn tuyệt quan hệ với tám đệ tử.
Đủ tàn nhẫn, cũng đủ quyết đoán.
Thành thật mà nói, Cố Vân Đông còn rất thưởng thức cách làm này, dù sao nếu đổi lại là cô, cô cũng tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ, không liên lụy đến người bên cạnh mình.
Nhưng mà điều khiến Cố Vân Đông cảm thấy kinh ngạc là, tám đệ tử kia cũng thật sự đoạn tuyệt, trong sáu năm Trữ lão lưu đày, chưa từng ra tay tương trợ, chuyên tâm phát triển sự nghiệp của mình.
Cho nên trên đường lưu đày Trữ lão nếm không ít khổ, hiện giờ thấy còn già hơn Thẩm Nguyên mười mấy tuổi.
Về sau, Cố Vân Đông nghe nguyên nhân Trữ lão làm như vậy, là bởi vì không muốn đề tử mình thật vất vả dạy dỗ ra, kết quả toàn bộ lại chẳng làm nên trò trống gì. Vậy tâm huyết đời này của ông ta đều uổng phí, còn không bằng không nhận mấy đồ đệ này. MAyy dich
Cố Vân Đông không biết cách nói này có phải thật hay không, cô cũng không có cách nào yêu cầu Trữ lão chứng thực.
Cô chỉ biết, Trữ lão sau này thỉnh thoảng cũng có qua lại với tám đệ tử kia, nhưng quan hệ lại rất bình thường.
Hơn nữa Trữ lão đến bây giờ cũng không nhận thêm đệ tử, tuy rằng có không ít người muốn bái ông ta làm thầy.
Đương nhiên những chuyện này đều không phải trọng điểm, mặc kệ Trữ lão là người như thế nào, mặc kệ ông ta dùng phương thức gì để dạy dỗ đệ tử, Vân Thư cũng không thể bái ông ta làm thầy, dù sao buổi sáng Thẩm Nguyên mới tới, bọn họ cũng đã ước định rồi.
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông không nhịn được nghiến răng với Dịch Tử Lam.
Hắn ta vẫn không biết suy nghĩ trong lòng cô, thậm chí còn có chút tự đắc: “Ta đã nói rõ lai lịch của Vân Thư cho Trữ lão, ngươi đừng nhìn bộ dạng hiện tại của Trữ lão trông như không để bụng, đó là thói quen của ông ấy, kỳ thật lúc nghe nói Vân Thư chín tuổi đã là tiểu tam nguyên, ánh mắt kia còn phát ra ánh sáng. Còn có, ông ấy cũng vô cùng có thiện cảm với hai vợ chồng các ngươi, nếu không, cũng sẽ không thật sự nghe theo lời ta khuyên nhủ, tự mình tới nhà các ngươi gặp Vân Thư, ông ấy cũng không phải loại người bán mặt mũi.”
Cố Vân Đông ha hả, Thiệu Thanh Viễn kéo Dịch Tử Lam tới: “Ngươi lại đây với ta, ta và ngươi nói chuyện.”
“Ừm? Hả? Nói chuyện gì?” Dịch Tử Lam không vui đi qua: “Trữ lão còn ở đây, ta sao có thể đi? Ta phải nói nhiều lời tốt cho Vân Thư, ai, ngươi buông ta ra, đi đâu hả?”
“Bên này có Vân Thư, không cần ngươi.” Thiệu Thanh Viễn trực tiếp kéo người đi, thuận tiện bịt miệng lải nhải không ngớt của hắn.
Cố Vân Đông thấy hai người đã đi xa, mới khẽ thở ra.
Cô xoay người trở lại, vừa lúc nghe được Vân Thư và Tiến sĩ Trữ đang nói chuyện.
Trữ tiến sĩ đương nhiên cũng thấy ba người bọn họ ở bên cạnh nói nhỏ, nhưng ông ta không thèm để ý, ông ta chỉ nhìn Cố Vân Thư trước mặt.
“Ngươi vừa nói, ngươi muốn tự mình thi vào Quốc Tử Giám, không cần tiến cử?”
Cố Vân Đông vừa ngồi xuống, vừa vặn nghe được Trữ tiến sĩ cau mày hỏi câu này.
Cố Vân Thư gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn như vậy.”
Trữ tiến sĩ trầm mặc một lát, bật cười: “Ngươi xác định ngươi có thể thi vào sao? Bởi vì ngươi tuổi còn nhỏ đã là tú tài?”
Điểm này Cố Vân Thư vẫn có lòng tin: “Ta cảm thấy ta nhất định có thể thi vào được, dù sao mục tiêu của ta là Lục nguyên. Mặc dù bây giờ nói điều này còn hơi sớm, nhưng là con người, luôn phải có ước mơ, bằng không có khác gì cá muối. Cho nên ta muốn tham gia nhiều cuộc khảo thí, ta nghe nói kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám rất khó, vậy càng phải xem năng lực của ta.”
Hắn nói rất vui vẻ, Trữ tiến sĩ càng nghe lại càng nhíu chặt mày.
Không đợi Cố Vân Thư nói xong, ông ta đã trực tiếp giơ tay cắt ngang: “Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá thì sẽ là tự phụ. Con người phải biết khiêm tốn, đây là đức tính mà lão tổ tông chúng ta truyền lại, nếu lời nào cũng khoe khoang quá mức, sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ phù phiếm lại không đáng tin cậy, biết không?”
Cố Vân Thư: “……” Nhưng đại tỷ cũng từng nói qua, quá khiêm tốn, đó chính là dối trá.
Từ trước tới nay, hắn là người không nói hai lời, đều nói thật, sao lại thành……Phù phiếm chứ?
Tiến sĩ Trữ thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Ngươi đọc sách là vì tương lai tham gia khoa cử để vào triều làm quan, đây mới là mục đích cuối cùng của ngươi cũng là quan trọng nhất. Kỳ thi của Quốc Tử Giám không dễ dàng như ngươi nghĩ, nếu ngươi thi không đậu, ngươi sẽ lãng phí cơ hội lần này một cách vô ích, tương lai còn có thể trở thành vết nhơ của ngươi, bị người khác chê bai, nói ngươi cuồng vọng tự đại, rõ ràng có cách an toàn và thỏa đáng hơn, nhưng một hai phải chọn một đường nguy hiểm.” MAyy dich
Cố Vân Thư tỏ vẻ không quá tán đồng, hắn hơi nhíu mày, nói: “Tiên sinh, tuy rằng mục đích của ta quả thật là vào triều làm quan, nhưng cuối cùng vẫn là vì bá tánh và làm việc cho triều Đại Tấn, ta đọc sách là vì học tri thức và hiểu lễ nghĩa. Ta không sợ trên người có vết nhơ, bị người khác chê cười, điều này ngược lại là kinh nghiệm giúp ta trưởng thành, là kinh nghiệm quý báu.”
Trữ tiến sĩ bất ngờ đứng lên: “Ngây thơ, ngươi có biết một người trên người có vết nhơ, người sau sẽ phóng đại vết nhơ này của ngươi đến vô hạn, hoàn toàn xem thường sự cống hiến của ngươi không? Cho dù ngươi có vì bá tánh, vì triều đình làm nhiều chuyện đi chăng nữa, người ta cũng không thèm để ý.”
“Vậy thì sao? Mỗi người đều không hoàn hảo, người sau thích nói như thế nào thì cứ nói như thế đấy, ta lại không quản được. Hơn nữa, có tranh luận không phải cũng là một chuyện tốt sao?”
Cố Vân Thư không nhịn được, hắn cũng không muốn giải thích, nhưng quan điểm chênh lệch quá lớn, hắn hoàn toàn không có cách nào đồng ý với cách nói của ông ấy.
Tiến sĩ Trữ lại càng thêm tức giận: “Quả thực bướng bỉnh hồ đồ, ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại nghĩ quá đơn giản, chờ tương lai, loại ý nghĩ này của ngươi sẽ hại ngươi, sẽ khiến ngươi hối hận.”
Nói xong, ông ta trầm mặt, nói với Cố Vân Đông: “Đạo bất đồng, khó lòng hợp tác, nếu nói không thông, lão phu cũng nên từ biệt ở đây. Làm phiền Thiệu phu nhân nói một tiếng với Quận vương gia, lão phu đi trước, phải phụ tâm ý của hắn rồi.”
Cố Vân Đông không kịp nói gì, ông ta đã phất tay áo rời đi.
Cố Vân Đông xoay đầu, cùng Cố Vân Thư liếc nhìn nhau, nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trữ phu tử còn là một người theo chủ nghĩa cầu toàn trong tình cảm.