Chương 1165: Bọn chúng còn là người sao?
Cố Vân Đông thở ra: “Ta chỉ suy đoán mà thôi, trước kia ta cũng cho rằng trận loạn năm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là đạo phỉ nhân cơ hội làm loạn mà thôi, cũng không có âm mưu gì khác. bây giờ cẩn thận nhớ lại, lại phát hiện có rất nhiều điểm đáng ngờ.”
Thiệu Thanh Viễn và cô khá ăn ý, vừa nghe một chút đã hiểu được: “Ta nhớ rõ, Đỗ Thiên Khánh đã từng nói, hắn cứu Thế tử Lỗ Vương trên đường chạy nạn ở phủ Vĩnh Ninh. Phủ Vĩnh Ninh gặp hoạ, Thế tử Lỗ Vương xuất hiện ở đó, Bạch Chi Ngôn cũng xuất hiện ở nơi đó, hai đứa con trai của Lỗ Vương ……”
Muốn nói việc này không liên quan đến Lỗ Vương, sao lại khiến người ta không tin tưởng như vậy?
Cao Phong đập bàn một cái, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Bọn họ còn là người sao? Dọc đường đi, Bạch Chi Ngôn tận mắt nhìn thấy nhiều bá tánh trôi dạt như vậy, đói khát và chết chóc khắp nơi, cuộc sống của họ bị tàn phá, năng lực của chúng ta có hạn không có cách nào giúp bọn họ còn chưa tính, như thế nào có thể dậu đổ bìm leo làm cho tình thế càng thêm tồi tệ, khi bọn họ thật vất vả mới thấy có một tia hy vọng, lại hung hăng kéo xuống đâm một đao?”
Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng khi Cao Phong nhớ lại cảnh tượng lúc trước, đến nay ấn tượng vẫn khắc sâu.
Đặc biệt nghĩ đến việc hắn không hiểu rõ tình huống, có thể hộ tống Bạch Chi Ngôn lên đường đến phủ Khánh An một cách bình an vô sự để đạt được mục đích, Cao Phong hận đến nghiến chặt hàm răng.
Cố Vân Đông khẽ thở dài, tuy rằng trước mắt những thứ này chỉ là hoài nghi của bọn họ mà thôi, nhưng cô cảm thấy là tám chín phần mười.
Dựa theo tuyến thời gian Đỗ Thiên Khánh nói, chắc là Thế tử Lỗ Vương chạy tới phủ Vĩnh Ninh trước, kết quả hắn xảy ra chuyện, được Đỗ Thiên Khánh cứu. Sau đó Bạch Chi Ngôn xuất hiện, ngay sau đó phủ Khánh An bạo loạn.
Có lẽ, ngay từ đầu Lỗ Vương đã giao việc này cho thế tử làm, đáng tiếc hắn không làm tốt, nên đã giao cho Bạch Chi Ngôn.
Cao Phong khó khăn mới bình tĩnh lại, nắm chặt tay ngồi xuống, quay đầu lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Chỉ cần nói với Thế tử Lỗ Vương, sau khi hắn bị thương được đưa về kinh thành, Bạch Chi Ngôn xuất hiện ở phủ Vĩnh Ninh là được rồi, mặc kệ chúng ta có suy đoán đúng hay không, tóm lại Thế tử Lỗ Vương sẽ tự nghi ngờ.”
Mặc kệ có phải bọn hắn thật sự tạo ra bạo loạn hay không, dù sao Thế tử Lỗ Vương sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở phủ Vĩnh Ninh, hắn tất nhiên có chuyện quan trọng phải làm, nhưng mà không làm được, như vậy là đủ rồi. MAyy dich
Cao Phong khẽ gật đầu: “Được, việc này giao cho ta.”
Thiệu Thanh Viễn cũng nói: “Ngày mai ta sẽ ra ngoài thành, tìm cơ hội xem xét biệt trang của Lỗ Vương phủ một chút, xem thử Tam tiểu thư của Tuân gia có phải thật sự ở bên trong không.”
“Ta đi cùng chàng, coi như đến xưởng ngoài thành đối chiếu sổ sách. Đúng rồi, còn có một chuyện, chúng ta làm Lỗ Vương phủ bên này nội chiến, phủ Linh Châu bên kia, cũng có thể nói chân tướng cho Tuân thị, để bà ta nháo với Tuân tri phủ.” Bị trở thành quân cờ nuôi nấng Bạch Chi Ngôn nhiều năm như vậy, kết quả cuối cùng phát hiện mình đang may áo cưới cho Tam muội, Tuân thị có thể cam tâm mới là lạ.
Hai bút cùng vẽ, cô không tin Lỗ Vương phủ sẽ không sốt ruột.
Cao Phong vội vàng nói: “Nhị gia đã chuẩn bị làm như vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Xem ra cùng chung suy nghĩ.
Thiệu Thanh Viễn lại hỏi chuyện của Bạch phủ, biết được mọi thứ đều bình thường. Chẳng qua Bạch đại gia sau khi biết được Bạch Chi Ngôn không phải là con ruột của mình, đã suy sụp một thời gian.
Cao Phong nói xong, Thiệu Thanh Viễn bảo hắn đi nghỉ ngơi trước.
Ba người rời thư phòng, sắc trời bên ngoài cũng đã muộn.
Nhưng đúng lúc này, Thiệu Văn đột nhiên vội vàng chạy tới: “Đại nhân, phu nhân, Quận vương gia tới. Còn mang theo một người tới đây, nhìn tuổi rất lớn.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, nói Cao Phong đi nghỉ ngơi trước, ngay sau đó mới đi đến đại sảnh.
Còn chưa đến gần, từ xa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dịch Tử Lam hưng phấn dặn dò hạ nhân trong phủ: “Mau đi gọi Vân Thư tới đây, ta có chuyện tốt chờ hắn ở đây.”
Cố Vân Đông giật giật thái dương, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.
Quả nhiên, hai người vừa đi vào sảnh đường, Dịch Tử Lam đã cười ha hả đứng dậy nói: “Các ngươi tới rồi sao? Mau tới đây, ta giới thiệu một chút, người này là Trữ tiến sĩ của Quốc Tử Giám, chắc các ngươi đã nghe nói qua? Lần này lão Trữ tới đây, là vì muốn gặp Vân Thư.”
Trữ tiến sĩ? Trữ?
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía lão nhân kia, Trữ tiến sĩ cũng đã đứng lên. Người này biểu tình lãnh đạm, bộ dạng ngạo nghễ, bất kể là đối mặt với bọn họ hay là đối mặt với Dịch Tử Lam, đều là vẻ mặt cao ngạo.
Cô đột nhiên nhớ tới câu nói trước khi đi của Thẩm Nguyên, không phải ông ấy đã sớm đoán được chuyện này rồi chứ?
Trữ tiến sĩ này cũng muốn nhận Vân Thư làm đồ đệ??
Khóe miệng Cố Vân Đông hơi giật giật, hung tợn trừng mắt nhìn Dịch Tử Lam.
Hắn lại không biết gì, đang giới thiệu hai vợ chồng họ cho Trữ tiến sĩ.
Sắc mặt Trữ tiến sĩ không thay đổi, nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa, ông khẽ gật đầu với hai người: “Thiệu đại nhân, Thiệu phu nhân, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, may mắn gặp được.”
Thiệu Thanh Viễn sai người pha trà, cười hỏi: “Không biết Trữ tiên sinh tìm Vân Thư có chuyện gì?”
“Lão phu cũng không biết Cố tú tài, là Quận vương gia nói người này thông minh lanh lợi, thiên phú cực tốt, tuổi còn nhỏ đã là một tú tài đọc đủ thi thư. Trong lòng lão phu tò mò, cũng muốn nhìn xem người này rốt cuộc tư chất thế nào, nên mạo muội tới cửa quấy rầy.”
Nếu là người bình thường, nghe thấy phu tử của Quốc Tử Giám vì một tú tài mà tự mình tới cửa, e là sẽ kích động lập tức kéo đứa nhỏ đến trước mặt ông ta biểu diễn tài hoa. Huống chi phu tử này còn là Trữ tiến sĩ, Trữ lão nho tiếng tăm vang dội nhất, đó là nhân vật ngay cả hoàng thân quốc thích trong kinh thành cũng phải xưng tụng.
Cho nên thái độ của Trữ tiến sĩ dù có cao ngạo đến đâu, cũng sẽ không có ai nói gì.
Nhưng đối với Cố Vân Đông mà nói, lại chỉ cảm thấy… Rối rắm.
Cũng may Trữ tiến sĩ chỉ nói đến nhìn xem Vân Thư mà thôi, cũng không nói đến chuyện thu nhận đồ đệ, vậy bọn họ uyển chuyển cự tuyệt, chắc sẽ không có vấn đề gì?
Cố Vân Đông đang nghĩ trong lòng, Cố Vân Thư đã tới.
Hắn vừa vào cửa, tầm mắt Trữ tiến sĩ đã rơi trên người hắn.
Đầu tiên xem tinh thần, đến thần thái, ông ta rất vừa lòng. Học sinh mà, không thể mang dáng vẻ ốm yếu mệt mỏi, đó là không tôn trọng với việc đọc sách, Cố Vân Thư rất tốt.
Ít nhất ấn tượng đầu tiên của Trữ tiến sĩ vẫn rất tốt.
Dịch Tử Lam kéo Cố Vân Thư đến trước mặt: “Lão Trữ, đây là Vân Thư, tú tài chín tuổi, tiểu tam nguyên, thấy thế nào? Ta không lừa ngài chứ, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ thông minh.”
Trữ lão nhìn hắn một cái, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của Cố Vân Thư, hơi gật đầu, nói: “Ngươi lại đây, ta hỏi ngươi mấy vấn đề.”
“Chào tiên sinh ạ.” Cố Vân Thư có chút mờ mịt tiến lên hai bước.
Cố Vân Đông thấy thế, thừa dịp lúc hai người nói chuyện, hung hăng trừng mắt nhìn Dịch Tử Lam, nháy mắt với hắn.
Dịch Tử Lam ban đầu còn chưa phát hiện, có thể do ánh mắt Cố Vân Đông quá dữ dội, cuối cùng hắn cũng phản ứng lại. Thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều đi đến một góc, hắn nhìn Trữ lão một cái, cũng nhanh chóng đi theo.
Vừa đến gần, hắn cười hỏi: “Thế nào? Trữ tiên sinh, các ngươi chắc là biết chứ?”