Chương 1169: Vào rừng mía
Lần trước mẹ Trương nói coi trọng Đỗ Thiên Khánh, bà ấy nhờ Cố Vân Đông hỗ trợ hỏi một chút.
Cố Vân Đông cũng không nói cụ thể là ai, dù sao việc này cũng liên quan đến thanh danh của Trương Nghênh Nguyệt, cho nên cô chỉ nói với Đỗ Thiên Khánh là muốn giới thiệu một cô nương cho hắn, không ngờ Đỗ Thiên Khánh không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, nói bản thân hắn không có ý định thành thân.
Cho nên, đây là sắp truy thê đến hoảng rồi đúng không??
Đột nhiên Cố Vân Đông cảm thấy rất mong đợi.
Đỗ Thiên Khánh lúc này đã có cảm giác không ổn lắm: "Muốn, muốn giới thiệu ai?"
"Lúc trước ah, thím Trương nhìn trúng ngươi, cho nên bà ấy nhờ ta hỗ trợ hỏi một chút. Nhưng tiếc là ngươi trực tiếp cự tuyệt, chuyện này chúng ta coi như không phát sinh, dù sao ngươi cũng không biết đối phương là ai, Trương Nghênh Nguyệt cũng không biết chuyện này. Ah, hiện tại ngươi lại vừa ý người ta, thím Trương có thể không ngăn cản ngươi sao?"
Trước kia ngươi đối với ta lạnh nhạt hờ hững, hiện tại ta khiến ngươi trèo cao không nổi.
Trong lòng thím Trương lại có thể không giận được à?
Hơn nữa, hiện giờ Trương Nghênh Nguyệt đã trở thành chưởng quầy của Tân Minh Các, số người cầu hôn đúng là lớn hơn trước kia nhiều.
Tuy là hầu hết mấy kẻ cầu hôn này đều nhắm đến tiền công hiện tại của nàng ấy, nhưng nói gì thì nói, giá trị con người của nàng ấy xác thực đã cao hơn rồi.
Đỗ Thiên Khánh giống như sấm sét giữa trời quang, cả người hắn như sắp nứt ra. MAyy dich
Cho nên, chính bản thân hắn đã đẩy cơ duyên ngàn năm có một này ra ngoài sao? ? Hắn hối hận đến xanh cả ruột rồi.
"Ta thật sự không biết ah, lúc ấy tuy ta cũng đưa hàng đến Tân Minh Các, nhưng mấy nữ tiểu nhị bên trong cửa hàng, ta căn bản không hề nhìn kỹ, ngày thường cũng không tiếp xúc với ai cả, làm sao lại. . ."
Hiện giờ Trương Nghênh Nguyệt đã trở thành chưởng quầy, Đỗ Thiên Khánh đưa hàng qua, đã giao tiếp thì nhất định sẽ có qua lại, gặp mặt cũng nhiều hơn.
Lâu ngày, giúp đỡ lẫn nhau rồi dần dần hiểu rõ đối phương, đương nhiên hắn đã bị nữ tử thông minh lại xinh đẹp này hấp dẫn.
Cố Vân Đông thật sự cười sắp chết, cô vén rèm xe lên, nhìn vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến của Đỗ Thiên Khánh, nói: "Được rồi, ngươi cũng không cần quá bi quan, ta cảm thấy, trước kia nếu thím Trương đã có thể nhìn trúng ngươi, vậy chắc chắn ngươi có phẩm chất gì đó được bà ấy nhìn trúng, là người đáng giá phó thác cả đời. Sau này ngươi biểu hiện tốt một chút, trước mặt thím Trương lanh lợi, ngọt ngào hơn một tí, nói không chừng bà ấy sẽ bị ngươi làm cho cảm động. Ta sẽ cố gắng nói tốt về ngươi trước mặt thím Trương, thế được chưa?"
Đỗ Thiên Khánh rất ưu thương, nhưng hắn vẫn gật đầu: "Được rồi ạ."
Đúng lúc, cũng đã đến khu đất trồng mía rồi.
Thiệu Văn ngừng xe ngựa lại, Đỗ Thiên Khánh ổn định lại tinh thần, dẫn hai người Cố Vân Đông đi xem mía.
Vừa hay có một người nông dân đang ở trong ruộng, thấy đoàn người đi vào, người kia tò mò nhìn về phía bọn họ.
Cố Vân Đông chỉ nói muốn đến xem vườn mía, nếu đủ yêu cầu của cô thì mới thu mua.
Người làm nông ấy còn đang ưu sầu, vừa nghe xong bèn nhanh chóng dẫn bọn họ đi xem cây mía.
Nơi này đúng thật là rất lớn, được trồng rất nhiều loại mía, chỉ là thoạt nhìn có vẻ dày đặc chen chúc.
Lúc người nông dân đang giới thiệu, Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn về hướng đông nam ở bên cạnh.
Cố Vân Đông nói với hắn hai câu, Thiệu Thanh Viễn mới hồi phục lại tinh thần, không đợi cô hỏi, Thiệu Thanh Viễn đã nói trước với người làm nông kia: "Chúng ta có thể đi xung quanh nơi này nhìn xem không?"
"Có thể có thể, đương nhiên có thể, ta đưa mọi người đi dạo." Nông dân kia nhanh chóng mở miệng.
Thiệu Thanh Viễn đưa tay: "Không cần, ông cứ đi theo bọn họ, giới thiệu về nơi này là được."
Hắn chỉ chỉ Thiệu Văn và Đỗ Thiên Khánh, hai người lập tức ăn ý đi đến trước mặt lão nông dân, hỏi về tình trạng của rừng mía.
Thiệu Thanh Viễn lập tức nắm tay Cố Vân Đông, đi lòng vòng bên cạnh dọc theo bờ ruộng.
Sau khi đi lòng vòng được một nửa, đột nhiên cả hai chui vào rừng mía.
Cố Vân Đông để cho hắn nắm lấy tay cô đi vào bên trong, rừng mía nơi đây thật sự rất lớn, không biết đã đi bao lâu, tóc cũng rối loạn, cuối cùng đã đến nơi.
Lúc này, hai người đang đứng ở mặt khác của rừng mía, nơi đây cách nơi của mấy người Thiệu Văn một khoảng khá xa.
Đến lúc này, Cố Vân Đông mới hỏi: "Có phải chàng phát hiện ra điều gì rồi không?"
Thiệu Thanh Viễn chỉ vào một chỗ cách đó không xa: "Từ nơi này đi qua, hướng đông nam, qua một sườn núi nhỏ khoảng ba dặm, chính là biệt trang của phủ Lỗ vương."
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Thật à?"
"Ừ." Chắc hắn nhớ không lầm, trước kia Tần Văn Tranh đã đưa bản đồ ký hiệu về những sản nghiệp bên ngoài của Lỗ Vương cho hắn xem qua.
Chỉ có điều, đầu khác của con đường nhỏ phía ngoài kia, lúc trước hắn chưa phát hiện ra.
Vừa nãy Thiệu Thanh Viễn cảm thấy không thích hợp, sau khi nhớ lại hắn mới xác định, biệt trang mà hiện tại bọn họ muốn tìm, cách nơi này không xa.
Cố Vân Đông quay đầu lại nhìn nhìn rừng mía, rồi lôi kéo Thiệu Thanh Viễn đi tới: "Đúng lúc, chúng ta nhân cơ hội này đi xem biệt trang kia thôi."
"Đi." MAyy dich
Rất nhanh sau đó, cả hai đã lặng yên không một tiếng động, tìm đường đi về hướng đông nam.
Ba dặm, chính là 1500m, nhưng bọn họ chỉ đi lên phía trước khoảng sáu trăm thước là dừng lại rồi.
Trước mặt là một dốc núi khá cao, cây cối cũng rất cao lớn.
Hai người liếc nhau một cái, rất nhanh đã leo lên trên, ngồi trên cành cây.
Từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy không ít thứ, kể cả biệt trang của phủ Lỗ vương được xây dựng ở phía xa xa, chỉ là hình ảnh rất nhỏ mà thôi, nhìn không rõ lắm.
Nhưng không sao, Cố Vân Đông nhanh chóng lấy kính viễn vọng ra, đưa cho Thiệu Thanh Viễn.
Vật này đúng là thuận tiện thật.
Thiệu Thanh Viễn đứng lên trên cành cây, cầm kính viễn vọng nhìn về phía biệt trang, có cái này, biệt trang trong mắt hắn nháy mắt đã lớn hơn mười mấy lần, hình ảnh vốn mơ hồ phảng phất như trong sương mù, rất nhanh đã có thể nhìn rõ ràng, cũng phân biệt rõ ra.
"Thế nào rồi? Biệt trang có gì khác thường không?"
Thiệu Thanh Viễn chỉ nhìn trong chốc lát, lông mày hắn hơi nhíu lại, hạ giọng trả lời: "Bên ngoài biệt trang cũng không khác gì với thôn trang bình thường, không có thủ vệ. Nhưng thủ vệ bên trong lại nhiều hơn gấp bội, góc đông nam có hai cao thủ, phía tây cũng có, người trong biệt trang cũng nhiều."
"Ngoài lỏng trong chặt sao, quả nhiên có cái gì đó giấu ở bên trong." Cố Vân Đông sờ cằm, vùng ngoại ô này có không ít biệt trang của những gia tộc lớn.
Nhưng những thôn trang này thì không có nhiều người, hơn phân nửa chỉ có một ít quản sự và người hầu quét dọn thôn trang mà thôi. Trừ khi có chủ tử nói muốn đi thôn trang ở lại một thời gian ngắn, mới có thể phái người đến thôn trang thu thập quản lý trước.
Có điều gần đây phủ Lỗ Vương cực kỳ ít xuất hiện, đừng nói đến thôn trang nghỉ mát, ngay cả cửa thành bọn người kia cũng rất ít ra.
Huống chi phủ Thái phó và Tần Văn Tranh đều nhìn chằm chằm vào phủ Lỗ Vương đấy, cả nhà Lỗ Vương càng cẩn thận hơn trước.
Một biệt trang không có chủ tử, sao lại cần đề phòng như vậy?
Cố Vân Đông vươn tay với Thiệu Thanh Viễn: "Đưa thiếp nhìn một chút?"
Thiệu Thanh Viễn đưa kính viễn vọng cho Cố Vân Đông, không giống phu quân nhà cô nhìn bố cục thủ vệ, cô đang xem những nha hoàn người hầu bên trong đình viện, nhìn xem bọn họ đang làm gì.
Nhìn một lúc, lông mày cô đột nhiên nhíu lại.
Cố Vân Đông để kính viễn vọng ra, nhắm mắt, lại mở mắt, lại nhìn tiếp.
Sau đó, sắc mặt cô lập tức lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Thiệu Thanh Viễn phát hiện không đúng: "Làm sao thế? Nàng thấy ai à? Vị tam cô nương của Tuân phủ kia sao?"
Cố Vân Đông lại lắc đầu, rồi cô khẽ đưa kính viễn vọng cho hắn. Sau đó cô nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy.
Cố Vân Đông mở trang giấy ra, trên mặt giấy rõ ràng có một bức tranh, vẽ một người.