Chương 1170: Vậy mà lại ở đây
Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng qua người được vẽ trên giấy, đồng tử hắn co rụt lại, lúc này hắn cầm lấy kính viễn vọng, đặt ở trước mắt nhìn thêm một lần, rồi hắn híp mắt nhìn về phía người đang đứng trong biệt trang của phủ Lỗ vương.
Người kia có dáng người thấp bé, ăn mặc trang phục người hầu, Nhưng lưng hắn lại thẳng tắp, không hề giống như người hầu hạ chút nào. Vẻ mặt thì âm tàn lạnh lùng, lộ ra khí chất như một tên cướp.
Người này lại có tướng mạo bình thường, nếu đặt trong đám đông căn bản sẽ không ai chú ý đến. Nhưng, hắn ta lại giống y chang với hình trong bức họa truy nã trên tay Cố Vân Đông, giống như đúc.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nhìn thêm một lần, sau khi xác nhận không nhìn lầm, hắn mới thả tay xuống, nói tiếp: "Không ngờ, người Nhiếp Thông tìm lâu như thế, vậy mà lại ở đây."
"Đúng vậy đấy, ai có thể ngờ, kẻ hung ác như thế vậy mà lại được Lỗ vương giấu ở đây." Cố Vân Đông cuộn bức họa lại, nhét về trong tay áo.
Hai người còn ngồi xổm trên tàng cây, Cố Vân Đông sờ cằm, hỏi: "Đại hung khí như thế lại cư ngụ ở biệt trang của Lỗ Vương, chúng ta có nên nói với Hoàng thượng không? Lỗ vương cấu kết thủ lĩnh hải tặc, Hoàng thượng chắc sẽ tin tưởng ông ta có lòng bất chính. Rồi phái binh tới, bao vây biệt trang này của phủ Lỗ vương, bắt được người và tang vật, lúc ấy xem Lỗ vương còn xảo biện như thế nào."
Thiệu Thanh Viễn lại cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh, nhẹ lắc đầu: "Chỉ sợ không đơn giản như vậy, gần biệt trang này đều rất trống trải, nơi dày đặc duy nhất chính là khu rừng mà chúng ta đang ở. Phàm là có nhiều quan binh vây quét nơi đây, người trong biệt trang chắc chắn sẽ phát hiện ra. Lỗ vương dám can đảm để người lại đây, chắc chắn ông ta cũng đã chuẩn bị đường lui, nói không chừng còn có mật đạo khác dùng để trốn thoát. Nếu quan binh xông vào không tìm thấy người, Lỗ vương sẽ trả đũa ngược lại chúng ta, tố cáo chúng ta một tội trạng."
Điều này cũng đúng.
Cố Vân Đông nhíu lông mày, đấy là chưa nói đến việc bên trong biệt trang này cao thủ nhiều như mây, cũng không dễ xông vào chút nào.
"Vậy nên làm sao bây giờ?"
"Việc này chúng ta trở về bàn bạc kỹ hơn, chuyện dẫn binh đánh giặc, chúng ta không thành thạo, lại hỏi người có kinh nghiệm rồi bố trí tiếp."
"Được."
Cố Vân Đông leo xuống thân cây, hai chân vừa chạm đất, cô không nhịn được thở ra một hơi.
"Chỉ sợ trong khoảng thời gian này, thủ lĩnh hải tặc kia sẽ thừa cơ đào tẩu."
Cô nói xong, quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, lại phát hiện sau lưng cô không có ai, điều này làm cô không khỏi sững sờ.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, cô mới nhìn thấy người còn ở trên tàng cây, chưa đi xuống.
Cố Vân Đông: ". . ."
Cố Vân Đông chỉ có thể dựa vào một thân cây khác, ngửa đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn vẫn đang cầm kính viễn vọng quan sát biệt trang.
Cô lại quên mất, lần này bọn họ đến còn phải nhìn xem tam cô nương của Tuân gia có ở đây hay không. Kết quả thấy được thủ lĩnh hải tặc, cô đã đi xuống rồi.
Qua một hồi lâu, Thiệu Thanh Viễn mới cất kỹ kính viễn vọng, nhảy từ trên cây xuống.
"Làm sao vậy? Chàng thấy gì rồi sao? Vị tam cô nương của nhà họ Tuân kia có ở đây không?" MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn kéo cô đi, vừa đi vừa nói: "Trong biệt trang đúng thật có một phu nhân, thoạt nhìn trong khoảng độ 30 tuổi, ăn mặc rất quý khí, bên người còn dẫn theo không ít nha hoàn bà tử. Chỉ là chúng ta đều chưa từng gặp qua tam cô nương có dáng vẻ thế nào, cho nên ta cũng không thể xác định nàng ta có phải là tam cô nương hay không."
Cho dù phải hay không phải, nhìn dáng vẻ kia của nàng ta, chính là chủ tử của biệt trang này rồi.
Cố Vân Đông cảm thấy chắc chắn tám chín phần, đáng tiếc không có bức họa cho nên không thể so sánh được.
Hơn nữa bởi vì nguyên nhân thủ lĩnh hải tặc kia đang ở biệt trang, cho nên không thể làm cho Lỗ vương phi đi đại náo một trận.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu sau đã trở lại nơi trồng mía.
Mới vừa đi tới bờ ruộng, chợt nghe được giọng nói có chút lo lắng của lão nông: "Bọn họ đi vào rừng mía lâu như thế còn chưa đi ra, không lẽ có chuyện gì rồi sao? Hai người kia đều là quý nhân, nếu gặp phải rắn hay côn trùng gì đấy, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Hay là, hay là chúng ta vào xem đi?"
"Lão bá, ông yên tâm đi, trên người gia và phu nhân nhà chúng ta có thuốc đuổi côn trùng, không gặp vấn đề gì đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra, hô một tiếng chúng ta cũng có thể nghe được."
"Nhưng, nhưng mà . ." Người nông dân già vẫn có chút không yên lòng, ngoại trừ việc lo lắng quý nhân gặp chuyện không may sẽ liên lụy đến chính mình ra, ông ta cũng lo lắng bọn họ làm hư hao vài cây mía của mình ah.
Lão nông dân quay đầu lại, muốn nhìn lại rừng mía, không ngờ đã thấy hai vợ chồng Cố Vân Đông đi tới.
Lão nông lập tức thở phào một hơi, vội vàng đứng lên: "Thiệu công tử, Thiệu phu nhân, hai người đi ra rồi sao? Thế nào rồi? Mía này của bọn ta, các người có muốn thu hay không?" Ông lão hỏi với vẻ thấp thỏm.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, rừng mía này thật sự trồng không tốt, sâu mọt nhiều, hơn nữa mía lại khô quắt, nhìn kỹ cũng không thấy có vẻ gì mọng nước.
Hoa quả mà nhà xưởng Cố Gia thu mua đều chọn loại tốt, dù sao cũng là làm đồ ăn, chất lượng quá kém chỉ làm tổn hại danh tiếng của bản thân mà thôi.
Vì vậy Cố Vân Đông chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu với lão nông dân: "Thật xin lỗi, mía nhà các ngươi xác thực không phù hợp với yêu cầu của chúng ta."
Lão nông nghe thế đột nhiên vô lực chùn vai xuống, hơi mỏi mệt lau mặt của mình: "Không sao, không sao, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi."
Nói là nói như thế, nhưng mà vẻ mặt của ông ấy, đã tựa như sắp khóc.
Cố Vân Đông nghĩ một lát, rồi hỏi ông ta: "Ta nghe nói ông định trồng hết vụ này, đợt tiếp theo sẽ chuyển sang trồng thứ khác đúng không?"
Lão nông sững sờ, xua tay đáp: "Ta cũng định làm như thế, chỉ là hiện tại nhà ta có chuyện, trong nhà không còn bạc, lại thiếu không ít nợ bên ngoài. Đừng nói đến việc sang năm trồng hoa quả khác, cả khu trồng mía này ta cũng không giữ được rồi."
Thiệu Thanh Viễn khẽ híp mắt: "Ông định bán mảnh đất này sao?"
"Đúng vậy đấy, vừa hay có nhà giàu kia nhìn trúng mảnh đất này, muốn mua. Nhưng mà họ ép giá quá thấp, hơn nữa họ còn muốn chặt hết toàn bộ mía ở đây. Ta. . . Ta không nỡ, đám mía này tuy chất lượng không tốt, nhưng cũng là thành quả vất vả hơn nửa năm của cả nhà bọn ta, cứ chặt hết như thế, ta không cam lòng. Nhưng trong nhà cần tiền gấp, ta cũng thật sự không còn cách nào khác, người trong nhà cũng khuyên nhủ ta đừng lo lắng nữa. Hôm nay ta tới, chỉ vì muốn nhìn lại đám mía này một lần, ngày mai sẽ bán đất. Ta vốn nghĩ rằng trong thành có nhiều người thu mua mía, trồng mía không cần phải lo âu gì, kết quả. . ."
Hiện giờ ruộng đồng ở vùng ngoại ô kinh thành, đúng thật là trồng mía không ít.
Nhưng rất nhiều người trước kia vốn không hề có chút kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, trồng xong thành phẩm chất lượng không tốt. Nhưng cũng có người thu mua, dù sao mía dùng để làm đường kẹo, chất lượng mía không tốt vậy ép giá xuống thấp hơn là được, những người kia không quan tâm.
Cố Vân Đông nhìn lão nông dân kia, cô nghĩ ngợi một lát, bèn nói: "Nếu ông vẫn còn đang suy nghĩ, vậy ông xem, không bằng bán cho ta đi, thế nào?"
Lão nông ngẩng đầu: "Điều này, nhưng mà . ."
"Ông cứ nghe ta nói hết trước đã, ta mua mảnh đất này, sẽ mua cùng với mía, không cần chặt hết tất cả, về sau nơi đây cũng sẽ tiếp tục trồng mía. Chỉ có điều giá cả mua lại chắc chắn không cao, ông nên chuẩn bị tâm lý trước. Sau này, ta cũng sẽ tìm người có kinh nghiệm đến trồng, cố gắng cứu sống rừng mía này lại."