Chương 1179: Ta còn phải nhờ người giải quyết hậu quả
Cô bé nhớ rất rõ gia đình mình, biết địa chỉ nhà.
Ngô phủ không tính là quan gia có nhiều thế lực, nhất là ở kinh thành mỗi tấc đất đều là quý nhân. Nhưng Ngô phụ là quan Lễ bộ, chức quan không cao.
Trong ấn tượng của Cố Vân Đông, quan viên Lễ bộ nặng nhất quy củ lễ nghi, nữ hài tử bị lừa bán một đoạn thời gian, người mua còn là người của nơi trăng hoa, đừng nói là quan viên Lễ bộ, cho dù là nhà người bình thường cũng cảm thấy đứa nhỏ này đã không còn trong sạch, sẽ không tình nguyện đón nàng trở về.
Cho nên lúc tiểu cô nương được Đậu tham tướng lặng lẽ an bài đưa trở về, Cố Vân Đông còn có chút lo lắng.
Sau đó, cô không có tinh thần mà chú ý nữa, cho đến khi cô ở cữ trong năm nay. Có một ngày Ngô phu nhân đột nhiên mang theo nữ nhi tới cửa, Cố Vân Đông mới gặp lại vị tiểu cô nương này.
Tiểu cô nương vận khí rất tốt, bố mẹ rất yêu thương cô bé. Vẫn luôn cẩn thận bảo vệ thanh danh của nàng, sau khi nàng mất tích, cha mẹ lập tức nói nàng sinh bệnh sau đó đóng cửa tạ khách, còn lấy lý do tìm kiếm thần y, âm thầm tìm kiếm tung tích của tiểu cô nương.
Sau khi Ngô tiểu thư được đưa về nhà, cha mẹ yêu thương cô bé gấp đôi.
Ngô gia biết Ngô tiểu thư được người cứu, nhưng không biết cụ thể là ai. Về sau có một lần Ngô tiểu thư ra đường gặp Cố Vân Đông, chỉ vào cô nói với Ngô phu nhân, Ngô gia mới biết được. Ngô phu nhân đã mang theo người đến cửa cảm tạ, nhưng cũng chỉ có một lần này, về sau hai nhà ở bên ngoài cũng không qua lại.
Dù sao Thiệu gia bị Lỗ vương theo dõi, nếu cô vô duyên vô cớ qua lại với Ngô gia, không chừng Lỗ vương sẽ đi điều tra, nếu tra ra chuyện của Ngô tiểu thư, chuyện Ngô gia thật vất vả mới giấu diếm được sẽ bị bại lộ.
Hôm nay Tân Minh Các xảy ra chuyện, Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới sẽ tìm các nàng, miễn cho liên lụy đến các nàng.
Là hai mẹ con Ngô phu nhân chủ động tiến lên, kiên trì muốn hỗ trợ báo ân, phía sau Cố Vân Đông lúc ấy còn có nữ hộ vệ đi theo, sợ nàng ta nhìn ra cái gì, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng. MAyy dich
Bởi vậy dưới tình thế cấp bách, mới bảo Ngô tiểu thư ném áo ngoài xuống mặt hồ, rồi đến núi giả trốn đi.
Việc này rất đơn giản, Ngô tiểu thư thông minh, cũng không cần nói nhiều đã làm xong.
Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.
Cho nên, có nhân thì có quả, Cố Vân Đông cũng không phải là lần đầu tiên được hưởng quả ngọt này.
Cô cười với Ngô phu nhân, đưa người ra khỏi cửa, nói với nàng: "Sau khi hồi phủ thì đừng ra ngoài, cứ nói hài tử bị kinh hãi, mời một đại phu tới cửa kê một ít thuốc an thần."
“Quận chúa yên tâm, trong lòng ta biết rõ." Ngô phu nhân dẫn Ngô tiểu thư rời đi.
Cho đến khi Cố Vân Đông tiễn xong vị khách cuối cùng, mới đi ra khỏi Tân Minh Các.
Bên kia Lỗ vương đã sớm chờ đến không kiên nhẫn: "Vĩnh Gia quận chúa thật lớn mặt, ngay cả Hoàng Thượng triệu kiến cũng có thể trì hoãn thời gian dài như vậy.”
“Lỗ vương cũng đừng tùy tiện đẩy tội cho ta, ta đi vào nói mấy câu mà thôi, thời gian ngài uống một ngụm nước đã đi ra. Lại nói tiếp, nếu không phải ngài dẫn người vây quanh chỗ này không cho bất luận kẻ nào ra vào, ta cần thay ngài khắc phục hậu quả sao? Không biết lòng người tốt."
"Ngươi!!"
Cố Vân Đông trợn trắng mắt, xoay người lên xe ngựa.
Tần Văn Tranh dẫn đường ở phía trước, xe ngựa rất nhanh đã đi tới hoàng cung.
Mà Cố Vân Thư bên ngoài Tân Minh Các cách đó không xa vẫn nhìn một màn này, lông mày gắt gao nhíu lại.
Thẩm Nguyên vỗ vỗ tay hắn, nói: "Yên tâm, đã không sao rồi.”
Thấy Cố Vân Đông và Biển Nguyên Trí nhìn qua, Thẩm Nguyên vừa mới thu đồ đệ muốn biểu hiện thật tốt, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nói: "Không tìm được binh khí, cũng không có vấn đề lớn. Phía sau chỉ là công kích lẫn nhau, nhìn xem bản lĩnh của ai hơn một bậc, thì người đó thắng.”
Thẩm Nguyên tin tưởng, sẽ là bên Cố Vân Đông thắng.
Lỗ vương chuẩn bị đầy đủ xuất hiện ở cửa Tân Minh các, nháo ra trận chiến lớn như vậy lại thất bại, bước đầu tiên đã thua rất triệt để. Huống chi, Tần Văn Tranh lại tới.
Ông nói với Trần Đại Dũng bên ngoài: "Đi thôi, trở về chờ tin tức. Người Thiệu gia chắc đều rất sốt ruột, đi nói một tiếng cũng có thể làm cho người ta yên tâm.”
Cố Vân Thư nghĩ đến mẹ và muội muội còn đang chờ tin tức, gật đầu, xe ngựa rất nhanh đã chạy về ngõ Hợp Thái.
Mà Cố Vân Đông ở bên kia, cũng đã đứng ở cửa hoàng cung.
Lỗ vương vẫn đi trước như trước, Lý thống lĩnh vội vàng đuổi theo, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh ở giữa, Tần Văn Tranh đi ở phía sau.
Lúc đi được một nửa, Cố Vân Đông đột nhiên mở to hai mắt, một lát sau ánh mắt dùng sức chớp hai cái.
Bước chân Thiệu Thanh Viễn dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Nàng..."
"Suỵt, không có việc gì, lát nữa xem ta phát huy."
Lý thống lĩnh và Tần Văn Tranh đi ở hai đầu nghe được động tĩnh, đều nhìn qua. Sau đó nhìn thấy hốc mắt Cố Vân Đông đỏ hồng, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt, bộ dạng giống như bị ủy khuất lớn, làm cho biểu tình của hai người giống như gặp quỷ.
Nước mắt của phụ nữ, quả nhiên nói rơi xuống là rơi xuống sao?
Lý thống lĩnh càng cảm thấy kinh hãi, mồ hôi toàn thân dựng thẳng lên, cơ bắp trong nháy mắt căng thẳng đề phòng, quận chúa muốn làm gì? Nàng ta muốn làm gì?
Hoàng đế ở ngự thư phòng, mấy người đi đến cửa chờ thông bẩm, không lâu sau đã được mời đi vào.
Cố Vân Đông luôn trầm mặc cúi đầu, cùng mấy người Tần Văn Tranh hành lễ.
Bên trong ngự thư phòng ngoại trừ Hoàng đế ra, còn có Dịch Tử Lam, Tuyên thái phó, cùng với Thượng Quan Cửu Môn Đề Đốc Ngụy đại nhân nghe tin mà đến.
Chuyện vây bắt lục soát Tân Minh Các đã náo loạn mưa gió khắp thành, điểm mấu chốt này, những gì nên biết đều biết. Ngoài cung còn có không ít đại thần muốn vào cung tìm Hoàng Thượng 'nói chuyện', dù sao cũng có không ít thê tử của đại thần, lúc trước đã bị ngăn ở trong Tân Minh Các.
Hoàng đế đã biết không tìm được binh khí, lúc này lông mày nhíu chặt, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay từ đầu hắn không tin Tân Minh Các sẽ tàng trữ binh khí, ba chủ nhân của Tân Minh Các, Cố Vân Đông, Cát thị, Nhiếp Song, ba người sau lưng các nàng đều là tâm phúc mình coi trọng. Nếu ngay cả bọn họ cũng làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, vậy hoàng đế hắn tương lai còn có thể tin tưởng ai?
Chỉ là lúc ấy Lỗ vương cùng Ngụy đại nhân đều ở ngự thư phòng, hai người mỗi câu nói ra đều rất có đạo lý, quả thật làm cho hắn không có đường phản bác. Hắn tuy rằng là hoàng đế, nhưng cũng không hoàn toàn tự do, dưới tình huống đại thần có lý có căn cứ lại một lòng vì Đại Tấn mà suy nghĩ, hắn cũng chỉ có thể hạ khẩu dụ, sai người đi điều tra Tân Minh Các. Cũng may, cái gì cũng không tìm ra.
Hoàng đế ngồi sau ngự án, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới một vòng, giọng nói đặc biệt uy nghiêm: "Các ngươi ai sẽ nói chi tiết chuyện hôm nay??"
Lỗ vương hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng khóc. Hắn bất chấp quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Vân Đông quỳ trên mặt đất, khóc đến kêu thê thảm. "Hoàng thượng, chúng ta oan uổng a~~~ “
Tiếng khóc trầm bổng du dương, làm tất cả mọi người trong ngự thư phòng trợn mắt kinh hãi, ánh mắt toàn bộ tập trung ở trên người cô.
Nước mắt Cố Vân Đông cuồn cuộn rơi xuống, cầm khăn tay ấn khóe mắt, nhìn giống như bị oan khuất lớn.