Chương 1180: Cố Vân Đông: Ngươi không có não
"Hoàng thượng, có người nói chúng thần tàng trữ binh khí, làm sao có thể? Thần cùng phu quân đều là người tính tình thành thật nhất, Hoàng Thượng cũng biết đó, cho tới bây giờ chúng thần đều không xen vào chuyện trong triều đình, chỉ an phận làm việc buôn bán của mình. Phải nộp thuế thì một phần cũng không bớt mà luôn nộp toàn bộ, bạc kiếm được còn lấy ra một phần làm việc thiện, so với những thương nhân không có lương tâm kia thì tốt hơn nhiều lắm.”
Cố Vân Đông nói xong, càng thêm ủy khuất: "Đã như vậy, còn có người muốn oan uổng chúng thần làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Thần chỉ muốn hỏi, bây giờ mọi người sống với nhau khó khăn như vậy sao? Muốn yên phận làm ăn cũng không thể? Chẳng lẽ nhất định phải ép thần trở về làm ruộng sao? Thần thật sự quá khổ mà, thần thừa nhận mình một người từ nông thôn đến, đấu không lại các ngài, người trong kinh thành các ngài quá sâu quá phức tạp quá âm hiểm, thần đi, thần đi là được rồi.”
Khóe miệng Hoàng đế co giật một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Tử Lam.
Lần trước nhìn thấy Cố Vân Đông, hắn còn cảm thấy người này ôn văn lễ độ là một nữ tử có tính cách dễ nói chuyện khó có được, còn ghét bỏ Dịch Tử Lam nói lung tung, cứng rắn nói người ta thành một nữ nhân không dễ chọc.
Hiện tại xem ra, Hoàng đế cảm thấy mình có thể đã oan uổng Dịch Tử Lam, Cố Vân Đông trước mặt... Làm cho hắn có một dự cảm, tiếp theo hắn có thể bị đau đầu.
Không đợi Hoàng Thượng suy nghĩ kỹ, Cố Vân Đông đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lỗ vương: "Ta chỉ muốn hỏi Lỗ vương gia một chút, rốt cuộc ta đắc tội ngài ở đâu? Ngài lại đổ oan cho ta như vậy. Ngoại trừ lần này, lần trước ngài còn bày mưu hãm hại phu quân ta, Hoài Âm Hầu phủ, ngài muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta đúng không? Lỗ vương có phải ngài thấy ta được Hoàng Thượng phong làm quận chúa, cảm thấy ta không đủ tư cách hay không? Vậy ngài cứ nói thẳng ah, ta không cần danh hiệu quận chúa là được rồi, sau này ta tận lực khiêm tốn không nổi bật là được rồi phải không? Hoặc là tương lai lại phát hiện ra thứ tốt gì đó, ta đưa cho ngài, để ngài hiếu kính cho Hoàng thượng có được không? Ta đã rất khiêm tốn rồi, ngài có thể bỏ qua cho chúng ta đi được không?”
Lúc đầu Hoàng đế còn nghe say sưa, đến nơi này sắc mặt lập tức thay đổi.
Đúng vậy, lần trước Lỗ vương cũng tính kế Hoài Âm Hầu phủ, lúc ấy lấy tư oán làm lý do chấm dứt.
Nhưng hôm nay lại có xung đột với Cố Vân Thư và Thiệu Thanh Viễn, vậy thật kỳ lạ. Hoàng đế trong nháy mắt đã suy nghĩ rất nhiều, cho dù Tân Minh Các thật sự tàng trữ binh khí, vì sao Lỗ vương đến tố cáo? Hắn có thực sự chỉ đơn giản là tố cáo hay không? Hay là nói hắn chính là muốn đối phó Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn.
Tại sao?
Hoàng đế suy nghĩ càng ngày càng nhiều, nghĩ đến đồ mà hai người Cố Vân Đông lấy ra, nghĩ đến bối cảnh Bạch gia, nghĩ đến đám người Tần Văn Tranh đã giao hảo với bọn họ.
Lỗ vương vừa nhìn biểu tình kia của Hoàng thượng đã biết đại sự không ổn.
Vốn tưởng rằng Cố Vân Đông vừa khóc vừa kêu là cố tình gây sự, không nghĩ tới còn có thể đào hố cho người ta như vậy.
Hắn lúc này giận dữ quát: "Ngươi không cần ở chỗ này quấy rối bừa bãi, ta nhằm vào ngươi khi nào? Ta chỉ nhận được báo cáo để lục soát. Tàng trữ binh khí là đại tội, thân là thần tử, bổn vương đương nhiên phải thay Hoàng Thượng phân ưu, ngăn chặn nguy hiểm.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu: "Vậy ngài đã lục soát được chưa?”
“......”
Cố Vân Đông: "Không có đúng không? Ngài chỉ nghe một lão bà tử không biết từ đâu tới, nói khố phòng ta có binh khí mà ngài lập tức tin? Ngài thân là thần tử, lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy, ngài như vậy, còn thay Hoàng Thượng phân ưu? Hoàng thượng dám để ngài phân ưu sao? Không có đầu óc.”
Lỗ vương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhìn Cố Vân Đông nghiến răng nghiến lợi: "Hiện tại tìm không ra không có nghĩa là không có, binh khí khẳng định còn đang ở Tân Minh Các.”
Cố Vân Đông bất ngờ đứng lên: "Ngài còn chưa từ bỏ ý định? Lý Thống với cả hai mươi ba binh sĩ đã kiểm tra toàn bộ các gian phòng của Tân Minh Các, ngay cả cái xẻng cũng không tìm được. Sao, ngài còn muốn đào cả ba tấc đất lên, phải không? Được rồi, vậy thì ngài, nếu ngài lục soát được, ta sẽ cho ngài mạng sống này. Nếu không tìm được, ngài cũng để lại mạng đi."
Mọi người trong ngự thư phòng: "......" Cũng, không cần chơi lớn như vậy chứ?
Cố Vân Đông cười lạnh, nhìn Lỗ vương ngậm miệng không nói: "Như thế nào, Vương gia không dám đánh cuộc với ta sao? Ngài đường đường là Vương gia triều Đại Tấn, ngay cả chút dũng khí đảm đương cũng không có. Hay là vương gia cảm thấy thân phận của ta không đủ? Quận chúa và Vương gia đánh cuộc, ngài thua thiệt?”
Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên cạnh: "Nếu nương tử ta không đủ, vậy thêm ta nữa.”
Sắc mặt Lỗ vương cực kỳ khó coi, hết lần này tới lần khác ngự thư phòng an tĩnh lợi hại, tất cả mọi người đều đang nhìn phản ứng của hắn, ngay cả Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ. Thậm chí, ánh mắt Hoàng Thượng còn hơi nheo lại, vẻ mặt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên quỳ xuống với Hoàng Thượng, nói: "Là thần suy nghĩ không chu đáo, nghe lời giật gân nóng lòng lập công, thỉnh Hoàng Thượng hàng tội.”
Hoàng đế thấp giọng: "Nóng lòng lập công?"
“Đúng vậy, thần biết lần trước Vương phi và Thế tử phạm sai lầm lớn với Hoài Âm Hầu phủ, thần quản gia không nghiêm làm Hoàng Thượng thất vọng, trong lòng thần hổ thẹn, thực xin lỗi Hoàng Thượng, nghe được có người làm ra chuyện nguy hại giang sơn xã tắc, nhất thời xúc động, nóng lòng biểu hiện, thiếu chút nữa gây thành đại họa."
Hắn dứt lời, Cửu Môn Đề Đốc Ngụy đại nhân cũng đi tới phía trước quỳ xuống: "Thần có tội, thần không điều tra rõ ràng tình huống đã tùy tiện thỉnh mệnh, cô phụ sự tín nhiệm của hoàng thượng, thỉnh Hoàng Thượng hàng tội.”
Ngón tay Hoàng đế nhẹ nhàng ấn vào mặt bàn, hắn lại nhìn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn một cái.
Một lúc lâu sau, liếc về phía Tuyên thái phó đứng ở một bên, hỏi: "Thái phó đối với việc này thấy thế nào? "
“Hoàng thượng, việc này rất quan trọng. Vốn nên triệu tập đại thần trong triều cùng bàn bạc, nhưng nếu Lỗ vương và Ngụy đại nhân đều đã nhận tội, vi thần cảm thấy, xử trí theo luật là tốt nhất.”
Hoàng đế gật đầu: "Thái phó nói có lý.”
Lỗ vương nhìn về phía Thái phó, gắt gao nắm tay. Kỳ thật chuyện này liên quan quá lớn, theo lý nên lưu lại cho đến sáng mai, sau khi các đại thần thảo luận xong mới kết luận.
Lão thất phu này sợ đêm dài lắm mộng, cho nên dứt khoát trực tiếp định tội?
Nhưng làm cho Lỗ vương càng lo lắng chính là thái độ của Hoàng Thượng, hắn vừa rồi bất quá chỉ là lấy lui làm tiến mà thôi, nhưng Hoàng đế lại thật sự đồng ý.
Lỗ vương vốn còn muốn giải thích đã phải nuốt trở về, lần này hắn thua, chỉ là thua không rõ ràng như vậy làm cho hắn nôn ra máu.
Đến lúc này hắn vẫn không hiểu được những binh khí kia rốt cuộc đã đi đâu.
Cuối cùng, Hoàng đế vì một lời giải thích của mấy người Cố Vân Đông, đã thu lại toàn bộ chính vụ chỗ Lỗ vương, phạt Lỗ vương đóng cửa suy nghĩ hơn nửa năm, phạt bổng một năm. Chức vụ Cửu Môn Đề Đốc của Ngụy Lương tạm thời do Triệu chỉ huy sứ thay thế, hắn cũng đóng cửa suy nghĩ hơn nửa năm, phạt bổng nửa năm.
Bổng lộc phạt của hắn và Lỗ vương có một nửa là bồi thường tổn thất thiệt hại cho Cố Vân Đông về sự việc hai ngày nay ở Tân Minh Các.
Hoàng Thượng phạt xong, hỏi Cố Vân Đông có gì bất mãn không.
Cố Vân Đông hận không thể để Hoàng đế trực tiếp kéo Lỗ vương ra ngoài chém, nhưng cô biết đủ mà dừng lại, lập tức nghiêm túc nói tạ ơn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng lại ban thưởng cho cô một vài thứ rồi để cho bọn họ lui ra. MAyy dich
Về phần giải quyết một ít hậu quả bên ngoài thì giao cho Dịch Tử Lam cùng Tuyên thái phó.