Chương 1181: Nghi ngờ
Tần Văn Tranh ở lại, cho đến khi ngự thư phòng chỉ còn lại hắn và Hoàng đế. Hoàng đế mới hỏi: "Chuyện hôm nay, ngươi có suy nghĩ gì?”
Tần Văn Tranh trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng muốn nói đến Lỗ vương?”
Hoàng đế liếc hắn một cái: "Đừng giả ngu, cứ thành thật mà nói, trẫm thứ cho ngươi vô tội.”
“Thần không dám giấu diếm, kỳ thật trong lòng thần vẫn đè nén một chuyện, không dám nói." Tần Văn Tranh đột nhiên quỳ xuống, ngữ khí trầm thấp, mang theo sự trịnh trọng trước nay chưa từng có.
Hoàng Thượng nhíu mày một chút: "Ngươi đứng lên, trong ngự thư phòng này cũng chỉ có ngươi cùng trẫm, có việc gì nói thẳng là được.”
Tần Văn Tranh đứng dậy, hít sâu một hơi, vẫn đi đến bên cạnh Hoàng Thượng.
Mặc dù ngự thư phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, nhưng phòng ngừa cách tường có tai, giọng Tần Văn Tranh đè đến cực thấp: "Hoàng thượng, Lỗ vương nhằm vào vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, đúng là có nguyên nhân. Vợ chồng Thiệu Thanh Viễn phát hiện ra bí mật của hắn ta, hắn muốn giết người diệt khẩu.”
Hoàng đế sửng sốt: "Bí mật gì?"
“Hai người bọn họ tận mắt nhìn thấy, thủ lĩnh cướp biển năm ngoái bị truy nã trong kinh thành, có lui tới mật thiết với Lỗ vương."
Hoàng đế cả kinh ngẩng đầu, nhìn về phía hắn mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi nói cái gì?”
Tần Văn Tranh thấp giọng: "Thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng, việc này là do chính miệng bọn họ nói cho thần biết. Chỉ là việc này liên quan quá lớn, trước khi thần chưa điều tra rõ ràng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà Lỗ vương biết vợ chồng bọn họ nhìn thấy, nên đã đưa thủ lĩnh cướp biển đi, mấy ngày trước thần luôn bí mật tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn chưa có manh mối.”
Hoàng đế tức giận, vỗ mạnh lên mặt bàn: "Chuyện lớn như vậy, ngươi lại không nói với trẫm.”
"Hoàng thượng thứ tội." Tần Văn Tranh lập tức quỳ xuống: "Dù sao cũng là chuyện không có chứng cớ, thần không dám bẩm báo với Hoàng Thượng để hoàng thượng lo lắng. Hơn nữa thần cũng không xác định vợ chồng Thiệu Thanh Viễn có thật sự nhìn thấy hay không, nói cho cùng, lúc trước Lỗ Vương cùng Hoài Âm Hầu phủ có tư oán, thần lo lắng bọn họ sẽ bởi vì một chút ân oán cá nhân mà phóng đại. Thần muốn lén điều tra rõ ràng mọi chuyện, cũng tránh đổ oan trung thần. Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nếu thần vẫn giấu diếm, sợ là sẽ..."
Chuyện này vừa rồi trên đường đến hoàng cung, Thiệu Thanh Viễn đã nói với hắn.
Kỳ thật dọc theo đường đi, Tần Văn Tranh vốn muốn hỏi rõ ràng những binh khí kia rốt cuộc đã đi đâu. Tuy nhiên, sau khi nghe điều này, sự chú ý của hắn đã bị chuyển hướng.
Mấy người bọn họ thương lượng xong, sẽ nhân cơ hội này nhắc tới ngày phát hiện thủ lĩnh cướp biển trước.
Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng những việc Lỗ vương làm hôm nay cũng đủ để Hoàng Thượng nổi lên nghi ngờ, chính là thời cơ tốt để nói ra.
Hoàng đế một lúc lâu không lên tiếng, vẻ mặt biến ảo khó lường.
Lỗ vương cấu kết với thủ lĩnh cướp biển? Lỗ vương muốn diệt khẩu Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông?
Lỗ vương, Lỗ vương...
Hoàng đế đột nhiên nhớ tới nguyên nhân truy nã thủ lĩnh cướp biển, lúc trước bởi vì cướp biển muốn giết người cướp của với tàu buôn đi qua, không ngờ ngược lại còn bị người ta tiêu diệt trước. Mà tin tức lúc ấy truyền ra là đám cướp biển kia muốn xuống tay với quý nhân trên thuyền buôn.
Trùng hợp chính là, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng ở trên con thuyền kia.
Cho nên, cướp biển cùng Lỗ vương có cấu kết, hắn xuống tay với bọn họ, chính là Lỗ vương muốn giết bọn họ?
Tại sao? Lúc trước Lỗ vương và vợ chồng Thiệu Thanh Viễn chưa từng gặp gỡ mới đúng.
Hoàng đế lại nghĩ đến lời vừa rồi Cố Vân Đông khóc lóc kể lể, chẳng lẽ thật sự là bởi vì hai vợ chồng này lập quá nhiều công lao?
Có một số việc thật sự không thể suy nghĩ quá sâu xa, vừa nghĩ, nghi ngờ trong lòng sẽ càng lúc càng lớn.
Tần Văn Tranh dừng lại đúng lúc, không nói tiếp nữa. Hoàng đế là người thông minh, không cần hắn nói nhiều cũng có thể liên hệ với tất cả tiền căn hậu quả.
Chỉ cần nghi ngờ là đủ rồi.
Ngự thư phòng im lặng hồi lâu, Hoàng đế rốt cuộc giơ tay lên, nói: "Ngươi đi xuống đi, việc này trẫm sẽ suy nghĩ kỹ một chút."
“Dạ, thần cáo lui."
Tần Văn Tranh rời đi, ánh mắt Hoàng đế trong nháy mắt trở nên sắc bén nghiêm túc, hắn ngẩng đầu, hướng về phương hướng nào đó mở miệng: "Những điều Tần Văn Tranh nói đều nghe thấy?"
Trong bóng tối có một giọng nói cung kính trả lời: "Vâng.”
“Đi điều tra Lỗ vương đi, phái thêm nhân thủ." Hoàng đế lạnh như băng.
"Dạ."
Sau khi trả lời xong, ngự thư phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Mà lúc này Cố Vân Đông lại cùng Thiệu Thanh Viễn trở lại Tân Minh Các.
Việc xử trí Lỗ vương cùng Ngụy đại nhân đã có Dịch Tử Lam cùng Tuyên thái phó giải quyết. Chuyện này coi như là bụi bặm lắng xuống, quan binh vây quanh Tân Minh Các tất nhiên cũng rút lui.
Nhưng Cát thị Hạ ma ma cùng với những người khác ở Tân Minh Các đều đang ở trong viện chờ, nhìn thấy Cố Vân Đông tới, Cát thị vội vàng đứng lên hỏi: "Thế nào rồi?”
“Không có việc gì, Tân Minh Các chúng ta không có binh khí, việc này chính là trách nhiệm của Lỗ vương cùng Ngụy đại nhân. Không thấy những quan binh kia đã rút lui sao? Hôm nay náo loạn như vậy, cửa hàng cũng không có biện pháp tiếp tục mở, tất cả mọi người về nghỉ ngơi hai ngày trước. Ngày mốt chúng ta sẽ mở cửa trở lại.”
Mọi người vừa nghe, cuối cùng cũng yên tâm.
Thím Trương càng chắp hai tay bái lạy: "Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng không có việc gì. Việc này đúng là xui xẻo, quay đầu chúng ta lấy cành liễu, bước qua chậu than, đuổi hết đen đủi đi."
“Đúng đúng đúng, ngày mai không làm việc, chúng ta hẹn nhau đi bái Bồ Tát, phù hộ cho Tân Minh Các chúng ta từ nay về sau không có tai ương vô nan." MAyy dich
"Muốn ta nói, đều do Tang bà tử kia quá đáng ghét, thật không nghĩ tới bà ta lại hãm hại cửa hàng chúng ta, thật sự quá ác độc."
"Đúng vậy, chủ nhân đối xử với bà ta tốt như vậy, cho ăn ngon mặc tốt, mỗi tháng làm tốt còn có tiền thưởng, bà ta có cái gì không thỏa mãn? Người này ngày thường luôn im lặng không nói, vừa ra tay chính là sát chiêu, thật sự đáng sợ.”
Cố Vân Đông cười cười: "Được rồi, việc này dừng lại ở đây, Hoàng Thượng đã hạ xử phạt, chúng ta không cần thảo luận quá nhiều. Thời gian không còn sớm, các ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Về Tang bà tử, cũng không phải chuyện Cố Vân Đông có thể nhúng tay vào.
Người này ngay từ đầu chính là người của Lỗ vương, bị hắn an bài làm việc ở Tân Minh Các.
Hiện giờ đã ở trong tay Tuyên thái phó cùng Dịch Tử Lam, chuyện phía sau tất nhiên để bọn họ đi hỏi.
Nhưng Cố Vân Đông cảm thấy, Lỗ vương sẽ không để cho người này tiếp tục sống sót, nói những lời không nên nói.
Bất quá Cố Vân Đông cũng không trông cậy vào Tang bà tử, lúc này cô tiễn từng người một đi, cuối cùng nói chuyện với Cát thị một lát.
Cát thị cũng sợ hài tử trong nhà lo lắng, chuyện Tân Minh Các bị bao vây tất nhiên cũng truyền đến Tần phủ, nàng phải nhanh chóng trở về một chuyến.
Người Tân Minh các đều đi rồi, rất nhanh chỉ còn lại hai người Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Đóng cửa lớn Tân Minh Các lại, Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn một lần nữa đi tới khố phòng.
Cái khóa kia trước đó đã bị Lý thống lĩnh ném xuống đất, Cố Vân Đông đẩy cửa đi vào, nhìn khố phòng vẫn có chút trống rỗng.
Dừng một chút, cô và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, lập tức vung tay lên.
Một trận vang dội, khố phòng vốn còn trống trải trong nháy mắt đã bị lượng lớn binh khí chen chúc.