Chương 120: Rốt Cuộc Đã Tới.
Người đến chính là Tiền ma ma, cười dịu dàng đưa ra một cái rổ.
"Đây là cháo mồng 8 tháng chạp, thiếu phu nhân để cho lão nô đưa tới. Cố cô nương vừa tới huyện Phượng Khai không lâu, vừa vặn nếm thử cháo bát cháo địa phương bên chúng ta, nhìn xem so với quê nhà cô nương bên kia có gì khác nhau.”
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, Diêu thị đang yên đang lành đưa cháo bát cháo cho cô?
Bất quá Tiền ma ma rất nhanh đã thay cô giải thích nghi hoặc: "Thiếu phu nhân nói, mấy ngày trước theo thiếu gia đến Cố Ký chúc mừng Cố cô nương khai trương, liền cùng cô nương vừa gặp đã quen thân, đáng tiếc ngày đó khách nhân nhiều, buôn bán náo nhiệt, cô nương bận rộn, thiếu phu nhân nhà chúng ta cũng không thể tìm cơ hội cùng cô nương nói chuyện. "
Tiền ma ma nói xong liền lấy ra một tờ thiệp mời: "Mắt thấy mấy ngày nay cửa hàng của cô nương cũng đã ổn định, thiếu phu nhân liền muốn mời cô nương vào phủ làm khách, vừa lúc Bành phủ có vườn mai, thời tiết này hoa mai nở rộ. Thiếu phu nhân liền sai lão nô tới đưa thiệp mời cho cô nương, kính xin cô nương không nên từ chối.”
Cố Vân Đông 'Hả?' một tiếng, làm khách? Mời cô đến Bành phủ đi ngắm hoa mai?
Không không không, trên người cô không có nửa tế bào lãng mạn, mỗi ngày chỉ muốn kiếm tiền, không rảnh ngắm hoa.
Diêu thị kia, cô càng không có ý định giao tiếp.
Cố Vân Đông muốn cự tuyệt, Tiền ma ma tựa hồ nhìn ra ý đồ của cô, liền bỏ thêm một câu: "Đường muội của Cố cô nương, Cố Tiên Nhi cũng rất nhớ cô nương đấy, chỉ là hôm nay nàng ta không thể tùy ý đi ra ngoài, Cố cô nương vừa lúc có thể đến thăm nàng ta, tỷ muội ôn chuyện.”
Lời Cố Vân Đông vốn định nói trong nháy mắt liền nuốt trở về.
Cô đã nói, cô ghét nhất những gia đình giàu có này nói chuyện quanh co vòng vo, ngươi trực tiếp lấy dùng tên tuổi Cố Tiên Nhi tìm cô không phải là được rồi sao?
Cố Vân Đông nhận cháo mồng 8 tháng chạp cùng thiếp mời: "Thiếu phu nhân nhà các ngươi thành tâm thành ý mời như vậy, ta khẳng định phải đi, đa tạ.”
Nhiệm vụ của Tiền ma ma hoàn thành, tươi cười chân thành hơn một chút: "Vậy lão nô trở về trước, cô nương xin dừng bước."
Cố Vân Đông cười cười, thấy bà ta đi rồi, Thung Tử mới tiến lên ra: "Cô chủ, cửa hàng này của chúng ta cũng quá nổi tiếng, ngay cả Bành phủ cũng đưa cháo mồng 8 tháng chạp cho cô.”
Hai ngày nay làm ăn hắn thật sự cảm nhận được, nếu không phải có hạn lượng, cửa hàng này của bọn họ có thể vừa mở cửa đã bị bán hết.
Cố Vân Đông chỉ cầm tấm thiệp mời kia, đem cháo bát bảo cho Thung Tử: "Vừa lúc, cháo bát bảo này các ngươi cầm lấy chia ra đi.”
"Cho chúng ta ăn sao?"
"Đúng."
Thung Tử không thể chờ đợi được mà mở cái nắp ra, con ngươi phát sáng.
Cháo mồng 8 tháng chạp của Bành phủ này quả nhiên không giống, bên trong có gạo nếp, hạt óc chó, hạt dẻ, táo đỏ, long nhãn vân vân rất nhiều nguyên liệu, đối với Thung Tử mà nói quả thực so với tết nguyên đán còn phong phú hơn.
Cố Vân Đông cũng nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, cầm thiếp mời trở về.
Thung Tử lập tức kích động đi tìm bát đũa tới cùng Trịnh Cương phân ra ăn.
Thôn Vĩnh Phúc rất náo nhiệt, ngày mồng tám tháng chạp là ngày cúng tổ tiên và thần linh, cầu mong một vụ thu hoạch và cát tường, nhà nào cũng hoặc ít hoặc nhiều chuẩn bị cháo bát bảo, cho dù nguyên liệu không phong phú cũng phải chuẩn bị.
Xưởng không có ngày nghỉ, bất quá buổi sáng Cố Vân Đông để mẹ chồng nàng dâu Đồng nấu cháo bát bảo rất thơm ngọt, cô chia cho mỗi người trong xưởng một chén lớn để người đó mang về.
Mọi người trong xưởng nhìn cháo bát bảo đầy ắp, nụ cười cũng không dừng lại.
Quả nhiên, làm việc trong xưởng Cố gia, đãi ngộ này quả thực quá tốt, ai nấy sau khi ăn cháo xong làm việc càng thêm ra sức.
Cố Vân Đông bận rộn hai ngày, thiếu chút nữa quên mất ngày ước định với Diêu thị.
Sáng sớm hôm đó Cố Vân Đông dặn dò một ít chuyện trong xưởng với Thiệu Thanh Viễn, liền tính trực tiếp đi huyện thành.
Thiệu Thanh Viễn biết quan hệ của Cố Tiên Nhi và cô, không quá yên tâm.
Cố Vân Đông cười: "Ta lại không sợ nàng ta, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nàng ta an phận thủ thường thì thôi, nếu thật sự dám đụng đến ta, ta vừa vặn dạy dỗ nàng ta cách làm người."
Nói xong liền muốn dẫn Cố Vân Thư đi.
Ai biết tiểu gia hỏa này trực tiếp chạy tới Tăng gia, chỉ chốc lát sau mới thần thần bí bí ôm một cái túi lớn đi ra, thở hổn hển leo lên xe ngựa.
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Đệ mang theo cái gì đến học đường vậy?"
Tiểu tử kia chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy tư có muốn nói cho cô biết hay không.
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Lớn rồi, cũng có bí mật với đại tỷ, ai, thương tâm. "
"Ầm" một tiếng, Cố Vân Thư lập tức kéo cái túi ra, đẩy đến trước mặt cho cô xem.
Biểu tình thương tâm muốn chết của Cố Vân Đông một giây liền thu lại, cúi đầu cầm lấy cái túi lên...Túi sách?
Cô ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Thư, người còn đang kinh ngạc về tốc độ thay đổi sắc mặt của đại tỷ, vẻ mặt rối rắm.
"Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái. Bốn cái? Đệ rất thiếu túi sách?"
Cố Vân Thư sững sờ, vội lắc đầu: "Không phải không phải, đây là của những người bạn cùng lớp trong học đường của đệ.” Nói xong lại che miệng nhỏ cười: "Ngày đầu tiên khi đệ đến trường học, các học sinh khác nhìn thấy cặp sách của đệ đều rất thích, hỏi đệ là ai làm, muốn mua. Đệ liền tìm thím hỗ trợ, một cái túi sách một trăm văn nha, đệ cho thím chín mươi văn, đệ chỉ thu chút tiền chạy, hiện tại đệ có bốn mươi văn tiền, về sau đại tỷ không đủ tiền, đệ sẽ đưa cho đại tỷ.”
Cố Vân Đông mở to hai mắt, mẹ nó, hắn tuổi còn nhỏ như vậy đã biết làm ăn rồi hả?
Biết thu phí trung gian và tiết kiệm tiền cho cô?
Làm sao có thể có đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, Cố Vân Đông hung hăng xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn.
Cố Vân Thư quơ quơ đầu, cho rằng cô tức giận, nhanh chóng giải thích: "Đệ đã cùng phu tử nói qua đấy, phu tử cũng đồng ý. Bất quá học đường của đệ ít học sinh, có một số học sinh nhà nghèo, sẽ không mua, bốn người này nhà rất có tiền đấy, đệ, đệ thu phí cũng không cao, vải vóc cũng do chính bọn hắn đưa đấy, thím còn thật cao hứng, là đệ không cho thím nói."
Cố Vân Đông ôm lấy tiểu gia hỏa: "Đại tỷ không tức giận, đối với cách làm của đệ đại tỷ thật cao hứng. Về sau gặp phải loại chuyện này, cũng nhớ rõ phải nói trước với phu tử biết không?”
Hắn thu phí trung gian cũng không cao, bốn cái túi Đổng Tú Lan có thể kiếm được ba trăm sáu mươi văn, đối với nhà bà ấy cũng là một loại trợ giúp.
Cố Vân Thư nghe cô nói như vậy, không ngừng gật đầu: "Ừm, đệ có nói với thím phải làm tốt hơn một chút, so với cái của đệ còn rắn chắc hơn. Đệ cũng hỏi ý kiến của bạn cùng lớp, những gì có thể làm đều đã làm.”
Hai người vừa nói chuyện, xe ngựa cũng vào huyện thành.
Cô đưa Cố Vân Thư đến học đường, thấy hắn ôm túi lớn hưng phấn vội vàng chạy, lúc này mới quay đầu xe, đi Bành phủ.
Tiền ma ma đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy cô vội vàng nghênh đón: "Cô nương đến rồi, mau mời vào, thiếu phu nhân sáng sớm đã nhắc đến ngươi, phân phó lão nô ở bên này chờ.”
Nói xong còn nhìn cô hai lần, thấy cô hai tay trống trơn, nhịn không được âm thầm bĩu môi.
Nông thôn đúng là nông thôn, nào có chuyện tới cửa làm khách ngay cả chút lễ cũng không mang theo.
Bà ta dẫn Cố Vân Đông một đường đi tới Như Ý viện.
Diêu thị quả nhiên ở cửa ra vào đợi cô, bộ dáng rất chờ mong mừng rỡ.