Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121. Diêu Thị Nói Lời Khách Sáo.

Chương 121. Diêu Thị Nói Lời Khách Sáo. Chương 121. Diêu Thị Nói Lời Khách Sáo.

Chương 121: Diêu Thị Nói Lời Khách Sáo.

"Đã đến rồi, mau vào, Tiền ma ma mau pha trà cho Cố cô nương."

Diêu thị thân mật kéo tay cô đi vào bên trong, khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nhiệt tình như vậy cũng quá kỳ lạ nha.

Tiền ma ma rót trà cho Cố Vân Đông, Diêu thị nói ra: "Trong trà còn bỏ thêm đường trắng mua bên chỗ Cố cô nương, rất ngọt đấy, thích hợp cho nữ tử chúng ta uống, Cố cô nương nếm thử?"

Nói xong lại lắc đầu: "Gọi Cố cô nương quá xa lạ, ta có thể gọi ngươi là Vân Đông không? Ngươi cũng gọi ta là Diêu tỷ tỷ thì tốt rồi, như thế nào?"

"Ta tùy ý." Cố Vân Đông cầm chén trà nhấp một miếng, cô không thật sự uống, địa phương xa lạ lại cùng người lạ không hiểu sao lại nhiệt tình, cô dám ăn đồ ở đây chính là kẻ đần rồi.

Đưa tay uống trà, thuận tiện đem nước trà rót vào trong không gian.

Lúc đặt chén trà xuống có chút gật đầu: "Rất dễ uống."

Diêu thị cười nói: "Bên này còn có bánh ngọt mứt, Vân Đông không nên khách khí. Ta à, lần trước vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ngươi hợp khẩu vị ta, chúng ta đều là người thẳng thắn, ở cùng nhau nhất định có thể nói chuyện. Cũng trách gia nhà ta, biết ngươi từ trước cũng không giới thiệu, không biết mời ngươi qua phủ làm khách. Lần trước nhà người tân gia, hắn đã kêu ta chuẩn bị lễ vật, cũng không nói rõ một chút, làm hại ta không thể quen biết sớm hơn."

Cố Vân Đông nghĩ, Bành Trọng Phi hắn không có lá gan kia a, dám nói lung tung, sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Cô cũng khách sáo nói: "Bành thiếu gia là quý nhân bận rộn, hơn nữa ta cũng chỉ là một thôn cô nhỏ, ngươi là phu nhân, ta sợ đi sẽ mạo phạm ngươi. "

"Chỗ nào nha, hắn rảnh rỗi vô cùng." Trên mặt Diêu thị vẫn luôn treo nụ cười: "Hơn nữa hắn luôn khen ngươi không dứt miệng, nào sợ ngươi mạo phạm ta."

Khen không dứt miệng? Bành Trọng Phi này bị bệnh tâm thần sao.

"Lại nói tiếp, ta còn không biết Vân Đông ngươi sao lại cùng gia nhà ta quen biết vậy, ta hỏi gia, hắn chỉ nói cùng ngươi quen biết không lâu. Ngươi nói cho ta một chút, ta còn rất hiếu kỳ đấy, ta cùng gia nhà chúng ta kết hôn đã nhiều năm rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn che chở một tiểu cô nương như vậy đây này."

Khóe miệng Cố Vân Đông co rút, rất tốt, đó là một vấn đề rất đáng cân nhắc.

Tại sao biết sao? Cô nghĩ nghĩ, mới lên tiếng: "Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ta biết Liễu thiếu gia trước, có lần bọn họ cùng nhau uống trà ở trà lâu, ta vừa vặn gặp được, Liễu thiếu gia liền thuận tiện giới thiệu một chút, cứ như vậy quen biết. Bành thiếu gia che chở ta, có thể là...thấy ta đáng thương?"

“Phải không?" Diêu thị rũ mắt uống một ngụm trà, gật gật đầu: "Gia nhà chúng ta quả thật cùng Liễu thiếu gia rất thân thiết, bất quá ở trà lâu uống trà ngược lại rất hiếm thấy.” Không phải đều hẹn gặp ở thanh lâu sao?

Khóe mắt Cố Vân Đông thoáng nhìn ngón tay hơi siết chặt của nàng ta, âm thầm thở dài một hơi, ngươi không tin thì không nên hỏi ta.

Cũng không biết Bành Trọng Phi cùng nàng ta nói cái gì, giống như bất kể cô đáp lại thế nào, đều có thể làm cho tâm tình nàng ta khó chịu.

Diêu thị lại cùng cô nói mấy câu, rồi nói: "Vân Đông ngươi ngồi trước, ta đi thay quần áo, lập tức trở về, đến lúc đó chúng ta đi vườn mai xem hoa mai."

Được." Cố Vân Đông cười nhìn nàng ta rời đi.

Diêu thị đi ra ngoài, Tiền ma ma cũng đi theo phía sau.

Hai người vừa ra khỏi viện Như Ý, sắc mặt Diêu thị liền thay đổi.

"Một nha đầu ở nông thôn, điệu bộ ngược lại có đủ đấy, hỏi nàng ta còn ấp úng, vừa nhìn đã biết là trong lòng có quỷ."

Diêu thị đứng ở ngoài viện, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn vào bên trong.

Tiền ma ma nhanh chóng trấn an nói: "Thiếu phu nhân chớ cùng nàng ta chấp nhặt, đó là người không có quy củ, cái gì cũng không hiểu."

"Hừ, ta xem nàng ta ngược lại rất đắc ý. Ta nói gia che chở nàng, nàng còn da mặt dày thừa nhận, cái gì mà đáng thương? Hạ di nương lúc trước cũng nói mình đáng thương, kết quả là bị thiếu gia đón vào trong phủ, nàng ta chính là ám chỉ với ta mình sớm muộn gì cũng có một ngày vào phủ sao?"

Tiền ma ma liên tục gật đầu, phụ họa nói: "Chút tâm tư của nàng ta, ở trước mặt thiếu phu nhân còn không phải liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu.”

Diêu thị rất tức giận, trước kia có Hạ di nương, hỏi một câu cũng nhìn ngang nhìn dọc mà nói hắn như vậy, không chịu thành thành thật thật nói chuyện, kết quả quay đầu liền đi cáo trạng với gia. Cố Vân Đông này, cùng Hạ di nương kia chính là một loại người, cũng không phải thứ tốt gì.

"Hỏi nàng ta sao lại cùng gia quen biết, còn cố ý tìm Liễu thiếu gia tới dọa ta, quen biết Liễu gia thiếu gia nàng ta ngược lại rất đắc ý."

Diêu thị càng nói càng tức giận, hung hăng hít sâu hai hơi tâm tình mới bình tĩnh lại.

Tiền ma ma ở một bên cũng không dám nói chuyện.

Cho đến khi Diêu thị chậm rãi trấn định lại, mới nhỏ giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, vậy tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”

“Cố Tiên Nhi kia đâu?”

"Ở mai viên bên kia."

Diêu thị có chút nheo mắt: "Ngươi đã điều tra xong Cố Tiên Nhi muốn làm cái gì rồi hả?"

Nói đến chuyện này, Tiền ma ma liền không nhịn được lạnh Xùy~~ một tiếng: "Đó chính là người không lên được mặt bàn, vừa ngu xuẩn lại còn độc ác. Nàng ta tìm gã sai vặt mặt sẹo của phủ Dạ Hương, muốn gã sai vặt kia phá thân nha đầu Cố gia kia, đem hai người bọn họ ghép thành một đôi.”

Tiền ma ma mấy ngày nay đều cho người nhìn chằm chằm Cố Tiên Nhi, chính là muốn biết kế hoạch của nàng ta.

Không thể tưởng được nàng ta cân nhắc tới cân nhắc lui, liền nghĩ đến chủ ý cùi bắp như vậy.

Nàng ta cũng không nghĩ tới, nếu thiếu gia thật sự coi trọng nha đầu Cố gia, trong phủ phát sinh chuyện như vậy khẳng định sẽ điều tra kỹ lưỡng, người đầu tiên bị xử trí chính là Cố Tiên Nhi.

Đúng là đến từ nông thôn, ở trong phủ ngây người mấy tháng vẫn là bộ dáng như vậy.

Chỉ là...

"Thiếu phu nhân, chuyện này sẽ không liên lụy đến ngài chứ?"

Diêu thị không sao cả mở miệng: "Ta bất quá là mời Cố Vân Đông qua phủ làm khách mà thôi, hai tỷ muội các nàng nổi lên mâu thuẫn, người phạm tội chính là Cố Tiên Nhi, cùng ta có quan hệ gì. Nhiều nhất chính là bị gia nói vài câu, chẳng lẽ hắn còn có thể vì một nha đầu bị phá thân mà xử trí ta sao?”

Nói xong, Diêu thị liền quay trở về viện Như Ý, thấy Cố Vân Đông im lặng ngồi ở chỗ kia, lập tức nở nụ cười: "Vân Đông muội muội chờ lâu, chúng ta đi thôi, vườn mai ở bên kia, cũng không xa, lúc này chính là thời điểm hoa mai nở rộ, cảnh sắc kia thật sự đẹp biết bao.”

Cố Vân Đông đi theo nàng ta đến Mai viên, quả nhiên ở đó thấy Được Cố Tiên Nhi.

Diêu thị thấy thế, cười mở miệng: "Ta nghe nói hai người các ngươi là đường tỷ muội, tách ra đã lâu như vậy, khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói. Nếu không các ngươi đi dạo trong vườn mai này, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, đi bên kia hái mấy cành hoa mai.”

Cố Tiên Nhi vừa muốn đáp ứng.

Cố Vân Đông lại lắc đầu nói: "Không cần, Diêu tỷ tỷ đại khái không biết, ta cùng nàng ta tuy là đường tỷ muội, nhưng quan hệ luôn luôn không tốt, cũng không có gì để nói. Ta vẫn là cùng Diêu tỷ tỷ đi hái hoa mai đi, không biết có tiện cho ta mang mấy cành về không."

Cố Tiên Nhi: "..."

Diêu thị: "..."

Tiền ma ma: "..."

Vân Đông lại dẫn đầu đi vào trong rừng, vẻ mặt hơi có chút sung sướng.

Dựa vào cái gì mà phải nghe các ngươi vậy? Chẳng lẽ là biết rõ có cạn bẫy còn phải ngoan ngoãn nhảy xuống?

Diêu thị nhíu mày thật chặt, Cố Vân Đông không cùng Cố Tiên Nhi ở chung một mình, vậy sao có thể chó cắn chó?

Cố Tiên Nhi trong lòng tức giận muốn chết, nàng ta cũng đã an bài xong, Cố Vân Đông này sao lại không thể ngoan một chút?

Bình Luận (0)
Comment