Chương 1200: Trì Trì đòi đi.
Thế tử phu nhân sửng sốt: "Ngươi muốn đi qua? Không cần đâu, ngươi hiếm khi đến đây một chuyến, hơn nữa Tam cô cô cũng ở đây, ngươi rời khỏi nàng lát nữa nàng không tìm thấy người thì làm sao bây giờ?”
Nàng chỉ muốn tìm Cố Vân Đông xả ra một chút, thật sự là mấy ngày nay nghẹn đến hoảng hốt, không chỉ nàng, Hầu phu nhân và lão phu nhân cũng vậy.
Muốn mặt mũi lại đụng phải người không biết xấu hổ, không phải sẽ rơi vào thế hạ phong sao?
Nàng ở nhà cũng không có người có thể nói chuyện, Hầu phu nhân rất bận rộn, lão phu nhân lại đau đầu nghẹn lòng, nàng cũng không tiện nói những chuyện này để làm phiền bà ấy. Nhị phu nhân không ở nhà, cô nương chưa xuất giá nàng cũng không tiện nói quá nhiều.
Cho nên nhìn thấy Cố Vân Đông tới, Thế tử phu nhân nhịn không được mà phê phán cả nhà Thái gia kia, cũng chỉ là nói cho đã miệng, hoặc nhờ cô ra chủ ý, sao có thể thật sự dẫn cô đi gặp một nhà tâm địa xấu xa kia?
Nhưng Cố Vân Đông cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cách làm của Hầu phủ vẫn quá ôn hòa, bọn họ băn khoăn nhiều, hơn nữa lần trước bị chuyện ảnh hưởng thanh danh mà phiền muộn, Tam tiểu thư thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Nếu bây giờ lại có thêm một người mặc kệ con gái đã xuất giá, có với thanh danh khắc nghiệt với thông gia, vậy cô nương Hầu phủ còn muốn gả đi hay không?
Huống chi hiện giờ lão phu nhân và mẹ chồng nàng vừa mới nhận nhau, thật sự đang lúc vui mừng, làm sao có thể để loại chuyện này phá hư đây?
"Đi thôi, bọn họ ở đâu, chúng ta đi xem một chút." Cố Vân Đông kiên trì.
Thế tử phu nhân có chút hối hận chính mình lắm mồm, nếu như bị mẹ chồng cùng tổ mẫu biết, nàng khẳng định sẽ bị nói một trận.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy bị nói thì bị nói đi, trước mắt quan trọng là giải quyết rắc rối của một nhà Thái gia trước mới đúng. Có Vân Đông ở đây, những người đó khẳng định không thể nhấc lên nổi một ngọn sóng.
Thế tử phu nhân lúc này tinh thần phấn chấn: "Được, ta dẫn ngươi đi.”
Nói xong, thì chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy Trì Trì ở trong ngực Cố Vân Đông, nàng lại có chút chần chờ: "Vậy Trì Trì..."
Có lẽ là nghe được tên của mình, tiểu gia hỏa vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé len lén nắm chặt áo Cố Vân Đông còn cảm thấy mình trốn rất kỹ không bị phát hiện, bất ngờ ngẩng đầu.
Thấy tầm mắt Thế tử phu nhân rơi vào trên tay mình, lúc này trợn tròn mắt, hung dữ kêu một tiếng "Ah! !”
Cố Vân Đông bật cười, xốc đứa nhỏ lên: "Không có việc gì, cùng nhau đi. Giáo dục phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, Tiểu Trì Trì chúng ta vừa vặn đi xem lòng người hiểm ác, sau này gặp phải loại chuyện này sẽ không bị ức hiếp, một kích liền trúng."
Trì Trì: "Ah??”
Thế tử phu nhân: "..." Vẫn là quận chúa ngươi tương đối dũng mãnh. MAyy dich
Mang theo Trì Trì, Cố Vân Đông đi theo Thế tử phu nhân đến chỗ Thái gia ở.
Thái gia ở có chút xa, Hầu phu nhân cố ý thuê viện tử cho bọn họ, nếu quá gần, ai biết có thể ba ngày hai bữa chạy tới đây hay không?
Kỳ thật dưới danh nghĩa Hầu phủ cũng có mấy viện tử, cũng không lớn, nhưng bọn họ cảm thấy cho Thái gia ở quá khó chịu, ai cũng không vui.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng ở một ngõ nhỏ, con hẻm quá nhỏ, xe ngựa cũng không vào được.
Hai người Cố Vân Đông chỉ có thể xuống tự mình đi, cũng may cách đó không xa.
Lúc này mới vừa đi tới cửa viện đã nghe được bên trong truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ.
Trước cửa rất nhiều người ở bên ngoài thăm dò nghị luận sôi nổi, nếu không phải cửa viện đóng lại, lúc này có thể đã có người chạy vào xem náo nhiệt.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tới, người gác cửa sửng sốt một chút, do dự một lát sau vẫn mở cửa cho hai người.
Cố Vân Đông lại hơi nhíu mày, Thái gia đã như vậy mà vẫn còn người gác cửa??
Hai người vào cửa viện, cửa lớn rất nhanh lại đóng lại phía sau.
Cố Vân Đông vừa đi vào, đã phát hiện viện này có chút chật hẹp. Trước kia cũng không phải chưa từng ở tiểu viện tử, nhưng ở viện tử ba tiến tứ tiến từ lâu, bất thình lình vào viện tử nhỏ này, thật đúng là không thích ứng được.
Thế tử phu nhân nhỏ giọng nói: "Chúng ta cố ý cho bọn họ thuê viện tử một tiến, chính mình không có tiền còn ra sức muốn chúng ta hỗ trợ, vậy đừng nghĩ đến ở nhà tốt. Vốn mẹ chồng còn tưởng rằng Thái Văn Khiêm sẽ náo loạn, nhưng Thái Văn Khiêm bất mãn thì bất mãn, đại khái cũng không muốn triệt để trở mặt, hơn nữa đã thuê nhà cho, nếu hắn còn nháo thì không chiếm lý.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, Thái Văn Khiêm thoạt nhìn cũng thông minh?
Nhưng...
Cô cau mày, nhìn người trong viện, hỏi: "Thái gia này còn có không ít hạ nhân?”
“Còn không phải sao?” Nói đến đây, Thế tử phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không biết, Thái gia ngay cả phòng ốc cũng không có mà ở, lại còn giống như nhà giàu muốn nhiều người hầu hạ như vậy. Hơn nữa người hầu hạ còn không thể thiếu, đầu bếp cũng mua một người. Bên cạnh Thái Văn Khiêm còn có hai hạ nhân đi theo, bên người nương tử hắn cũng có một bà tử một nha hoàn, còn có nhi tử nhà hắn, một thư đồng một vú nuôi, bên người Thiệu Tuệ cũng có một bà tử hầu hạ, hơn nữa người đánh xe người gác cửa cùng người quét dọn, cộng lại hạ nhân cũng tầm mười bốn mười lăm người.”
Cố Vân Đông trợn mắt há hốc mồm, Thái gia này xem ra còn chưa nhận rõ hiện trạng của mình ah.
Cô chỉ chỉ sân trước mặt: "Nhiều người như vậy, có thể ở sao?" Đây là viện tử chỉ có một tiến.
Thế tử phu nhân chậc chậc một tiếng: "Chính phòng là hai vợ chồng ở, phòng Thiệu Tuệ ở bên trái sương phòng, hài tử ở sương phòng bên phải, hạ nhân ở hai bên nhĩ phòng, nam một gian, nữ một gian, chỉ có vú nuôi kia ở trong phòng hài tử.”
Nói cách khác, một gian phòng có năm sáu hạ nhân phải ở chung một cái giường lớn.
Vậy cũng rất chật chội, nhĩ phòng vốn có kết cấu rất nhỏ, chỉ sợ ngoại trừ giường chung, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Cố Vân Đông không nói gì, ôm Trì Trì đi vào bên trong.
Thanh âm cãi nhau từ chính đường truyền đến, lúc này người Thái gia đều ở đó. Ngược lại bà tử bên cạnh Hầu phu nhân đứng ở cửa nhà chính, nhìn thấy bọn họ tới, vội vàng chạy tới tiến lên: "Quận chúa, Thiếu phu nhân, các ngài tới rồi. Phu nhân ở bên trong, lão nô đi thông bẩm một tiếng. Các ngài đợi một lát, bên trong rất loạn, đừng để đụng vào Trì Trì thiếu gia."
Cố Vân Đông không để bụng: "Không cần, chúng ta tự đi vào là được, Trì Trì cũng là người gặp qua các mặt của xã hội, sẽ không bị đụng phải." Nói xong còn lắc lư, cùng tiểu tử trong ngực ngây thơ liếc nhau một cái, giống có cùng suy nghĩ với nhau.
Thế tử phu nhân: "..." Cái gọi là người đã gặp qua các mặt xã hội, không phải là chỉ ngày Lỗ vương tạo phản có không ít thích khách tấn công vào Thiệu phủ đó chứ?
Cố Vân Đông nói xong, không đợi bà tử kia nói cái gì đã đi vào trong phòng chính.
Còn chưa đi vào, đã nghe được tiếng khóc trời đoạt đất vang lên: "Mợ thông gia ngươi phải làm chủ cho ta, hai lão gia hỏa chúng ta, ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai cháu trai khôn lớn, chính là vì tương lai có người có thể dưỡng lão cho chúng ta. Bây giờ con trai bị lưu đày, chúng ta chỉ có thể dựa vào cháu trai, kết quả là chúng đuổi chúng ta ra ngoài, vậy cũng quá bất hiếu phải không? Chúng ta cũng không có biện pháp mới phải tìm tới nhà các ngươi, hai lão già chúng ta cũng chỉ cầu một chỗ dung thân, lại không cần bọn chúng bưng phân bưng nước tiểu, sao không thể ở chỗ này?”