Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1199 - Chương 1199. Cả Nhà Không Cần Mặt Mũi Nữa Rồi

Chương 1199. Cả nhà không cần mặt mũi nữa rồi Chương 1199. Cả nhà không cần mặt mũi nữa rồi

Chương 1199: Cả nhà không cần mặt mũi nữa rồi

Lời còn chưa dứt, lão phu nhân đã khoát tay áo: "Được rồi, ta cũng không trách ngươi, tiếp tục ấn đi.”

Chu ma ma ngược lại muốn tiếp tục ấn, nhưng lúc này tay của bà kích động đến nỗi nhẹ nhàng run rẩy, làm sao còn có thể dùng lực đạo bình thường ấn.

Thiệu Âm tiến lên vài bước, nhìn mẫu thân tóc hoa râm, dáng người gầy gò, hốc mắt không khỏi nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ.

Hơn hai mươi năm, bà đã không nhìn thấy mẹ mình trong hơn hai mươi năm. Bà còn nhớ rõ lần gặp mẫu thân cuối cùng năm đó, khi đó tinh thần mẫu thân rất tốt, ăn mặc ung dung hoa quý, sinh hoạt tinh tế, nói chuyện ôn hòa còn mang theo ngạo khí, nửa điểm cũng nhìn không ra đứa nhỏ lớn nhất của bà đã gần hai mươi tuổi.

Nhưng hiện tại, Thiệu Âm gần như không dám nhận.

Lòng hối hận và áy náy vô biên dâng lên, bà không nên trốn tránh nhiều năm như vậy, bà nên sớm trở về gặp mẫu thân.

Thiệu m nhìn nhìn, không khỏi đi tới bên cạnh người lão phu nhân, ngón tay vươn ra, vuốt ve thái dương của bà ấy, nhẹ nhàng xoa xoa.

Thủ pháp của Thiệu Âm là do Bạch Hàng dạy, góc độ lực đạo đều rất vừa phải, lão phu nhân thoải mái thở ra một hơi.

Hốc mắt Chu ma ma đỏ bừng, vội vàng che miệng mới có thể khống chế chính mình không phát ra âm thanh.

Cố Vân Đông nháy mắt với bà ấy, Chu ma ma vội vàng lui về phía sau vài bước, chậm rãi rời khỏi nhà chính, để lại không gian cho hai mẹ con hơn hai mươi năm chưa từng gặp nhau.

Cửa nhà chính chậm rãi đóng lại, Chu ma ma gọi nha hoàn bên ngoài lui ra khỏi Niệm Âm Đường, tự mình canh giữ ở cửa viện.

Cố Vân Đông biết Thiệu Âm khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói với lão phu nhân, dứt khoát mang theo Trì Trì đi ra ngoài. Đợi đến khi cách Niệm Âm Đường hơn mười thước, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc rống của Thiệu Âm.

Cố Vân Đông dừng một chút, quay đầu lại cùng Thế tử phu nhân liếc nhau một cái.

Người kia thở dài một hơi, có chút cảm khái: "Tổ mẫu nhìn thấy Tam cô cô, tâm tình cuối cùng cũng có thể tốt hơn một chút.”

Nói đến chuyện này, Cố Vân Đông không khỏi quay đầu, hỏi: "Trong phủ có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ta thấy ngoại tổ mẫu tâm tình không quá tốt, còn có mợ lớn đâu? Sao ta không gặp bà ấy?”

Thế tử phu nhân mím môi, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Cũng không biết có phải nghẹn lâu hay không, vừa nghe Cố Vân Đông hỏi, nàng nhịn không được hung tợn nói: "Còn không phải do cả nhà không biết xẩu hổ kia sao."

Cả nhà không biết xấu hổ? MAyy dich

Cố Vân Đông hồ nghi nhìn nàng ấy: "Ai?"

“Nhà Tứ cô cô."

Thiệu Tuệ ???

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, người này không phải đã thành người thực vật rồi sao? Sao lại còn có thể làm ầm ĩ nữa vậy?

Thế tử phu nhân rất phiền não nói: "Tứ dượng không phải vì liên quan đến Lỗ vương nên bị phán lưu đày sao?”

Cố Vân Đông gật gật đầu, việc này cô đã nghe Thiệu Thanh Viễn nói qua một tiếng, lúc ấy còn vui sướng khi người gặp họa, ai bảo người này đã ngu ngốc còn muốn tính toán bọn họ đây?

Thái Tân này không có bản lĩnh gì lớn, chức vị cũng không cao, cho nên Lỗ vương căn bản không nhìn trúng hắn, nhiều nhất chỉ lợi dụng mà thôi.

Nhưng rõ ràng hắn có tâm tư muốn dựa vào Lỗ vương, cũng may hắn không có tác dụng gì, nếu không hiện tại không phải lưu đày, mà là chém cả nhà.

Lúc Thái Tân bị lưu đày, tin dữ truyền đến Thái phủ, người Thái gia đều choáng váng.

Ngoại thất cùng con riêng của Thái Tân vừa mới đón về phủ không bao lâu, đêm đó đã cuốn lấy gần như tất cả tiền bạc cùng châu báu của Thái gia bỏ chạy.

Đợi đến khi Thái phụ Thái mẫu phát hiện, người đã sớm rời khỏi thành, căn bản tìm không thấy. Cả Thái gia đều lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Nói cho cùng, Thái gia vẫn là Thái Tân làm chủ, chỗ dựa lớn nhất của ngoại thất và con riêng chính là Thái Tân.

Thái Tân bị lưu đày, gia chủ biến thành Thái Văn Khiêm.

Không nói bọn họ, cho dù là Thái phụ Thái mẫu, cũng phải nhìn ánh mắt của hắn. Mà vừa vặn Thái Văn Khiêm lại hận thấu xương hai mẹ con ngoại thất.

Cho nên nhân cơ hội này, hai người cuốn tiền tài rồi rời đi.

Nhà này vốn cũng không có bao nhiêu tài sản, cứ như vậy đã biến thành người nghèo.

Mà Thái Tân bị lưu đày, Thái phụ Thái mẫu còn phải chuẩn bị khắp nơi, vì muốn ông ta sống lưu đày tốt hơn một chút, còn phải cho ông ta một ít bạc phòng thân.

Cho nên hai người không có biện pháp, cuối cùng nảy ra ý tưởng bán viện tử.

Phòng ở của Thái gia cũng không tệ lắm, lại vừa vặn dưới danh nghĩa Thái phụ, hai người thương lượng một phen, cuối cùng gạt Thái Văn Khiêm trực tiếp bán viện tử đi, sau đó đưa gần như toàn bộ bạc cho Thái Tân, để ông ta đi lưu đày sống tốt.

Đoạn thời gian đó Thái Văn Khiêm không ở nhà, phụ thân xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn sợ bị liên lụy, cũng tìm các loại quan hệ cùng người kết giao, thậm chí còn tìm tới Thiệu phủ, đây là thân thích của hắn mà có vẻ có tiếng nói ở trước mặt Thánh thượng nhất.

Đáng tiếc, sau khi kinh thành xảy ra chuyện, Thiệu phủ lập tức đóng cửa tạ khách.

Cho nên mấy ngày kia Thái Văn Khiêm mỗi ngày đi sớm về khuya, căn bản không chú ý tới động tác của Thái phụ Thái mẫu.

Cho đến khi chủ nhà mới tới đuổi người, hắn mới giật mình phát hiện ngay cả nhà cũng không còn.

Thái Văn Khiêm quả thực muốn chết, mắng to Thái phụ Thái mẫu một trận, cùng hai vị lão nhân mỗi người một ngả.

Cuối cùng, Thái Văn Khiêm mang theo Thiệu Tuệ cùng vợ con tìm một căn nhà thuê. Trong tay hắn còn có một ít bạc, chỉ là không nhiều lắm. Cũng may lúc trước Thiệu Tuệ gả vào có của hồi môn, hơn nữa còn có hai cửa hàng.

Tuy rằng mấy năm nay bị bọn họ phá hoại không ít, tốt xấu gì cũng có thể có một nguồn sinh hoạt.

Đáng tiếc là, Thái Văn Khiêm không phải là người dễ đối phó, trước kia trong nhà cũng không tệ nên đã đắc tội không ít người. Hiện giờ vừa nghèo túng, phiền toái lập tức tìm tới cửa.

Cửa hàng không chống đỡ nổi không nói, ngay cả nhà cho thuê cũng không ở được nữa.

Cố Vân Đông nghe đến đó, còn có cái gì không rõ: "Cho nên, bọn họ tới tìm Hầu phủ?”

“Không phải sao?” Thế tử phu nhân tức giận không thôi: "Thiệu Tuệ rốt cuộc là cô nãi nãi của Hầu phủ, Thái Văn Khiêm kia thế nhưng trực tiếp sai người khiêng bà ta quỳ xuống cửa lớn. Chúng ta đuổi người, bọn họ dám bỏ lại Thiệu Tuệ. Người bên ngoài đều chỉ trỏ, hạ nhân Hầu phủ không dám dùng quá sức, sợ Thiệu Tuệ xảy ra chuyện gì. Cuối cùng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể cho bọn họ thuê một căn nhà, để cho bọn họ tạm thời ở lại trước.”

“Cái này cũng thôi, bọn hắn có phòng ở, tốt xấu gì cũng có thể yên tĩnh một lát. Chúng ta đang nghĩ biện pháp đuổi bọn hắn đi, nhưng không đợi chúng ta cân nhắc chủ ý, hai lão nhân Thái gia kia cũng tới.”

Thái Văn Khiêm kia có người tới cửa tìm phiền toái đòi nợ, cha mẹ Thái gia đương nhiên cũng như thế.

Sau khi bọn họ cho Thái Tân một phần bạc, những thứ khác đều tự mình thu. Hiện giờ bạc kia cũng không thể giữ được, còn bị đuổi ra ngoài.

Hai lão nhân không có chỗ để đi, chỉ có thể dựa vào Thái Văn Khiêm.

Nhưng Thái Văn Khiêm đã sớm cùng bọn họ trở mặt có chết cũng không qua lại, ước gì bọn họ chết đói ở bên ngoài đi, làm sao có thể cho bọn họ vào ở?

Cha Thái bị đuổi ra ngoài.

Lần này hay rồi, sáng sớm hôm nay hai lão nhân lại trực tiếp tìm tới Hầu phủ, ở ngoài cửa lớn vừa khóc vừa nói cái gì mà thông gia, quả thực không biết xấu hổ đến cực điểm.

Thế tử phu nhân thở dài một hơi: "Mẹ không có biện pháp, lúc này đang mang theo hai người đến phòng ở Thái Văn Khiêm thương lượng.”

Cố Vân Đông: "Ở đâu, tỷ dẫn ta qua đi.”

Bình Luận (0)
Comment