Chương 1198: Đây là mẹ ta
"Đúng là có một chuyện." Thiệu Âm do dự một lát, thấp giọng nói: "Ta muốn đi Hoài Âm Hầu phủ một chuyến."
Cố Vân Đông lúc này đứng thẳng người: "Không thành vấn đề, cha mẹ muốn đi khi nào cũng được, con và phu quân sẽ đi cùng mọi người. Ngoại tổ mẫu rất nhớ mẹ, vẫn luôn lẩm bẩm muốn sớm gặp mẹ.”
Thiệu Âm lại chần chờ nói: "Ta nghĩ, để con cùng ta đi Hầu phủ trước một chuyến.”
Cố Vân Đông sửng sốt, mẹ không định cùng cha sao?
Thiệu Âm nói: "Ta đã xa nhà hơn hai mươi năm, bây giờ trở về, có chút căng thẳng. Ta muốn gặp ngoại tổ mẫu con trước, cùng bà ấy nói chuyện, sau đó mới cùng Hàng ca chính thức đi bái phỏng.”
Cố Vân Đông hiểu, Thiệu Âm nhớ nhà. Nhiều năm không gặp, bà sợ sẽ xa lạ thấp thỏm, vì vậy mà ngượng ngùng, không biết ở chung thế nào. Bà cũng cần không gian gặp riêng với ngoại tổ mẫu, mẹ con phát tiết tâm tình nhiều năm.
Cố Vân Đông lập tức đáp ứng: "Được, con dẫn mẹ đi Hoài Âm Hầu phủ trước một chuyến.”
Thiệu Âm nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay nắm lấy tay cô: "Vân Đông, cám ơn con."
“Mẹ nói cái gì vậy, mẹ có thể cùng Hoài Âm Hầu phủ cởi bỏ hiểu lầm ngăn cách, gặp lại ngoại tổ mẫu, đây chuyện vui của cả nhà chúng ta, con đương nhiên không thể chối từ rồi."
Thiệu Âm bật cười, vỗ vỗ tay cô: "A Dục có thể cưới được con, thật sự là may mắn ba đời.”
“Con gặp được huynh ấy, không phải cũng là may mắn của con sao?”
Không hiểu sao lại có cảm giác hai bên đang tâng bốc lẫn nhau.
Cố Vân Đông vội vàng đỡ trán cúi đầu, đi xem Trì Trì.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông ôm Trì Trì, nói với Thiệu Thanh Viễn muốn dẫn Thiệu Âm đi Tân Minh Các, rồi bỏ lại hai cha con lên xe ngựa.
Nhưng mà xe vừa ra khỏi ngõ Hợp Thái đã rẽ một vòng, trực tiếp đi về phía Hoài Âm Hầu phủ.
Dọc theo đường đi Thiệu Âm luôn có chút khẩn trương, vừa nắm tay, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, không yên lòng nói về thay đổi của kinh thành.
Cố Vân Đông im lặng nghe, ngay cả Trì Trì cũng mở con ngươi tròn trịa nhìn Thiệu Âm còn đáp vài tiếng, giống như nghe rất nghiêm túc.
Cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa Hầu phủ, Thiệu Âm mới dừng nói, ngẩng đầu nhìn cửa lớn trang trọng của Hầu phủ.
Cố Vân Đông ngồi trong xe ngựa, chờ bà ấy chậm rãi bình phục tâm tình xong.
Một lúc lâu sau, Thiệu Âm hít sâu một hơi, cười cười với cô: "Đi thôi.” MAyy dich
Bà ấy dẫn đầu xuống xe ngựa.
Người gác cổng Hầu phủ đã sớm nhìn thấy xe ngựa dừng ở cửa lớn, cũng nhận ra là xe ngựa Thiệu gia.
Đến Hoài Âm Hầu phủ, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều không cần thông báo mà có thể đi vào, rất tự do.
Bởi vậy nhìn thấy xe ngựa Thiệu phủ, người gác cổng lập tức nghênh đón.
Cố Vân Đông là khách quen, nhưng quý phu nhân đứng bên cạnh nàng thoạt nhìn thân phận không thấp, người gác cổng lại không nhận ra.
Chẳng qua nếu là quận chúa mang tới, vậy tất nhiên không thành vấn đề.
Cố Vân Đông ôm Trì Trì dẫn Thiệu Âm đang hơi chần chờ đi vào cửa lớn.
Hạ nhân trong phủ đã sớm đi bẩm báo chủ tử, bọn họ vừa đi tới nội viện đã nhìn thấy Thế tử phu nhân nghênh đón.
“Vân Đông ngươi tới rồi?” Bước chân của nàng vội vàng, thoạt nhìn rất gấp, khuôn mặt nhỏ còn đổ mồ hôi.
Lúc đi tới trước mặt Cố Vân Đông, tự nhiên cũng nhìn thấy Thiệu Âm, đối diện với bộ dạng có chút khẩn trương của Thiệu Âm, Thế tử phu nhân cũng kinh ngạc: "Đây là..."
"Đây là mẹ ta."
Thế tử phu nhân theo bản năng gật gật đầu, rồi lập tức sửng sốt, không đúng ah, mẹ Vân Đông không phải Cố phu nhân sao?
Cố phu nhân tới Hầu phủ vài lần, nàng đã gặp qua, không cao như vậy mà.
Thế tử phu nhân nghĩ không ra, vừa định hỏi lại, chợt nghe Thiệu Âm nói: "Có thể làm phiền ngươi dẫn chúng ta đến viện tử của lão phu nhân không?”
Thế tử phu nhân giật mình, nhìn về phía Cố Vân Đông, thấy cô nghiêm túc gật đầu: "Tẩu tử, dẫn chúng ta qua đi.”
“...... Được, đi bên này." Thế tử phu nhân luôn cảm thấy kỳ quái, bất kể là Cố Vân Đông hay là phụ nhân bên cạnh cô.
Nàng không rõ lắm, vì sao Cố Vân Đông lại giới thiệu người này là mẹ mình? Chẳng lẽ nàng còn có mẹ nuôi gì khác à?
Hả? Chờ đã, chờ đã.
Thế tử phu nhân đột nhiên dừng bước, không dám tin nhìn Thiệu Âm, miệng đã há ra: "Ngài, ngài, ngài có phải là Tam, Tam cô cô hay không?”
Đúng rồi, ngoại trừ Cố phu nhân, Cố Vân Đông gọi mẹ chồng không phải cũng xưng hô là mẹ hay sao?
Hơn nữa các nàng vừa tới đã muốn đến viện tổ mẫu, Vân Đông cho dù không hiểu chuyện, cũng không có khả năng không nói gì đã trực tiếp dẫn một người xa lạ đi gặp tổ mẫu chứ? Nàng kinh ngạc nhìn Thiệu Âm, Thiệu Âm cũng nhìn nàng.
Nhưng giờ này khắc này trong đầu bà chỉ có chuyện sắp gặp mẫu thân, khẩn trương không chịu được, thật sự không có biện pháp cùng Thế tử phu nhân nói chuyện, chỉ có thể hơi gật đầu một chút: "Là ta, ngươi là vợ của Hồng Khang đúng chứ?”
“Phải, là ta, Tam cô, ngài, ngài trở về kinh thành rồi?” Thế tử phu nhân kích động không thôi, Thiệu Âm ở Hầu phủ chính là truyền thuyết, muốn nhắc tới lại không thể nhắc tới, rất thần bí, lại làm cho mọi người nhớ nhung. MAyy dich
Lúc này rốt cuộc cũng gặp được, Thế tử phu nhân nhịn không được mà nhìn bà thêm hai lần.
Không thể không nói, trong ba vị cô nãi nãi, chỉ có Tam cô cô lớn lên đẹp nhất. Nghe nói trong những năm qua bà ấy bị bệnh, nhưng sao trông vẫn rất trẻ.
Bạch gia không hổ là thần y thế gia, nói không chừng có phương thuốc có thể làm cho người ta bảo trì thanh xuân. Cũng may bọn họ là ngoại gia của biểu đệ Thiệu Thanh Viễn, không chừng tương lai nàng cũng có thể dùng phương thuốc như vậy.
Thế tử phu nhân nhìn Thiệu Âm không khỏi suy nghĩ nhiều, cũng bất tri bất giác đã đi tới cửa Niệm m Đường.
Đứng ở cửa viện, nàng mới mạnh mẽ hoàn hồn, sau đó giống như nghĩ tới cái gì đó, có chút muốn nói lại thôi.
Thiệu Âm không phát hiện ra, nhưng Cố Vân Đông lại cảm giác được.
Chỉ là hiện tại không phải lúc hỏi, cô nghiêng người, nắm tay Thiệu Âm đi vào trong Niệm Âm Đường.
Nha hoàn trong viện đều rất yên tĩnh, Cố Vân Đông đi thẳng đến phòng trong, mới nghe giọng Chu ma ma vang lên.
"Lão phu nhân, những chuyện kia ngài cũng đừng quan tâm, hiện tại an tâm dưỡng thân thể mới đúng. Có phải đã lâu ngài không gặp tiểu thiếu gia Trì Trì không? Nếu không ngày khác lão nô cùng ngài đi Thiệu phủ, ngài ah, chỉ cần nhìn thấy tiểu thiếu gia Trì Trì là tâm tình sẽ tốt rồi.”
Cố Vân Đông thò đầu nhìn, nhìn thấy lão phu nhân nằm trên giường mềm, Chu ma ma đứng ở phía sau bà, vừa nói chuyện vừa xoa xoa thái dương cho bà.
Lão phu nhân lại chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói gì.
Chu ma ma nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Vân Đông và Trì Trì ở trong ngực cô, lúc này ánh mắt vui vẻ, muốn nói chuyện.
Cố Vân Đông lại đột nhiên giơ tay lên, không tiếng động "suỵt" một tiếng.
Chu ma ma lập tức ngậm miệng lại, lúc này mới dời tầm mắt đến trên người Thiệu Âm.
Thế tử phu nhân không biết Thiệu Âm, Chu ma ma lại vô cùng quen thuộc, lập tức mở to hai mắt, không dám tin ngược lại hít sâu một hơi, bàn tay ấn trán cho lão phu nhân không khỏi tăng thêm.
Lão phu nhân nhíu mày: "Lực quá mạnh rồi.”
“Phải, thực xin lỗi, lão phu nhân, lão nô..."