Chương 1197: Tuần tri phủ bị giết.
Cố Đại Giang lắc đầu: "Không cần, lần này chúng ta đi đường thủy, sau khi đi thuyền đến bến tàu Thanh Xuân, sẽ cho Thiệu Võ đến kinh thành trước báo với Vân Đông một tiếng. Như vậy họ có thể biết được thời gian cụ thể chúng ta đến, không cần phải ngóng trông cả ngày."
Lần này Thiệu Võ cũng cùng trở về kinh thành, Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần vừa đến thôn Vĩnh Phúc không lâu, còn muốn ở lại một thời gian. Xung quanh bọn họ đều có hộ vệ. Cũng không nên để Thiệu Võ ở phủ Tuyên Hoà mãi được. Bên kinh thành cũng thiếu nhiều nhân lực.
Cố Đại Giang luôn sắp xếp ổn thoả những chuyện này, nhất là khi nghe tin lúc Liễu nhi đến kinh thành đã xảy ra chuyện, nên đã thận trọng hơn rất nhiều.
Cố Đại Phượng nghe thấy trong đầu ông đã có kế hoạch thì không nói gì nữa, bắt đầu lấy hành lý sắp xếp lại.
Vừa rồi có chút vội vàng, nghĩ đến món đồ gì thì nhét vào món đó, đồ đạc trong túi rất lộn xộn.
Cố Đại Giang lắc đầu, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.
Lần này ông quyết định đi đường thủy cũng vì một kế hoạch khác.
Con đường thủy duy nhất phải đi qua phủ Vạn Khánh, mà trước đó ông chạy nạn đã lưu lạc ở đây một thời gian dài. Gặp được ba cha con ông cháu Vu gia, được bọn họ quan tâm không ít.
Ông đã từng nghĩ, nếu có cơ hội ông sẽ đến thăm Vu gia một chuyến. Chỉ là mấy năm nay vẫn luôn đọc sách học hành, không có thời gian.
Cũng may Vu gia đang quản lý cửa hàng cho Vân Đông, thỉnh thoảng sẽ có tin tức, ông biết rõ bọn họ đang sống rất tốt, vì vậy rất yên tâm.
Gặp nhau lần này, không biết lần sau gặp mặt là lúc nào.
Mấy chiếc xe ngựa của Cố gia hùng hổ tiến về phủ Vạn Khánh, vẫn chưa đưa thư đến kinh thành.
Tuy nhiên Cố Vân Đông đã nhận được một lá thư từ nơi khác.
Nhưng đối với họ, chuyện được viết trong lá thư này không phải là chuyện tốt.
Sắc mặt Cố Vân Đông không được tốt lắm, sắc mặt Thiệu Thanh Viễn đứng bên cạnh cũng rất lạnh lẽo, trầm mặc một hồi lâu.
Một lúc sau Cố Vân Đông xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc, nói: "Đúng là có chút chủ quan rồi, không ngờ rằng Tuân tri phủ lại bị ám sát trên đường áp giải đến kinh thành."
"Kẻ ám sát đã bị bắt." Thiệu Văn đưa tin đến, nói: "Nhưng người kia lại nói giữa hắn và Tần tri phủ có thù riêng, Tuân tri phủ đã từng xâm chiếm tài sản, khiến hắn tan cửa nát nhà, hắn mới giết Tuân tri phủ để báo thù.”
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh: "Tuân tri phủ bị áp giải vào kinh thành, kết quả sẽ chết, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, thậm chí còn khiến bản thân thêm tội, hắn chỉ bị đẩy ra làm vật thế thân mà thôi."
Thiệu Văn cũng nghĩ như vậy, nhưng hung thủ vẫn một mực nói rằng hắn muốn tự tay giết Tuân tri phủ để giải toả nỗi hận. Giết người nhưng không bị rơi đầu xuống đất như vậy đối với Tuân tri phủ quá hời rồi. Nhưng nói thật ra thì, cái chết của Tuân tri phủ cũng rất thảm.
"Hoàng thượng nhất định phái người điều tra chuyện này, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả." Cố Vân Đông cũng nóng lòng muốn biết lời nói trước đó của Lỗ Vương là có ý gì, hiện tại chỉ có thể bắt đầu từ nhiều góc độ khác.
"Đúng rồi, cha mẹ mấy ngày nữa đến kinh thành?" Cố Vân Đông hỏi, lúc trước Bạch Hàng Thiệu Âm nói họ sẽ lên đường khi chuyện Tuân tri phủ kết thúc, tính toán thời gian cũng tầm đó. MAyy dich
"Bốn năm ngày." Nhắc đến cha mẹ, sắc mặt Thiệu Thanh Viễn có chút thả lỏng, tạm thời quên đi chuyện Tuân tri phủ đã chết.
"Cha thiếp đã thi Hương xong, xem chừng cũng sẽ đến kinh thành. Tuy rằng tin tức xấu không ít, nhưng cả nhà rất nhanh sẽ được đoàn tụ cũng là chuyện vui."
Cố Vân Đông không ngờ rằng, Bạch Hàng và Thiệu Âm đã có mặt ở cửa lớn. Chỉ sau vài ngày sau khi nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn về chuyện họ sẽ đến đây.
Hai người trông có vẻ phong trần mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt. Một nửa đống đồ trên xe ngựa là cho bạn nhỏ Trì Trì.
Bạch Ung lại không đến, phủ Linh Châu đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại Bạch gia cần người ở lại trấn giữ, nên không đi được.
Thiệu Âm vừa đi vào cửa đã nóng lòng muốn gặp cháu trai. Đến nhi tử cũng không quan tâm.
Trì Trì nằm trong lòng Cố Vân Đông, nhìn lên bầu trời suy nghĩ về nhân sinh. Đột nhiên một gương mặt lạ lẫm xuất hiện trước mặt làm nhóc con bất mãn kêu lên hai tiếng: "A..a."
Tuy nhiên, nó lại kiến trái tim Thiệu Âm tan chảy, nhanh chóng ôm lấy cậu bé, Bạch Hàng cũng vô cùng phấn khích ngắm nhìn dáng vẻ của thằng bé.
Trì Trì cảm thấy như gặp phải kẻ buôn người nên thận trọng quay lại nhìn mẹ, thấy Cố Vân Đông đang cười tít mắt, thằng bé mới thở ra một hơi rồi nấc lên một tiếng.
Bạch Hàng cười to: "Thằng bé này sao lại thú vị như vậy chứ? Giống hệt cha nó."
Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, giống chỗ nào chứ?
Cố Vân Đông nheo mắt nhìn hắn có chút hứng thú: "Cha, trước kia phu quân cũng như vậy sao?"
"Còn không phải vậy sao? Tiểu Dục hồi nhỏ vô cùng thú vị, tiếc là bây giờ cả ngày ủ rũ, không cười nhiều." Thiệu Âm tiếp tục oán trách.
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân khiến hắn trở thành người như vậy bà lại có chút tự trách.
Nếu như không phải bị người ta bắt đi, lão Lý gia tử đó còn tra tấn hắn từ nhỏ thì sao hắn có thể trở thành một người có dáng vẻ mà người lạ không dám đến gần như vậy.
Tâm trạng của Thiệu Âm có chút đi xuống, con hổ vải trong tay Trì Trì bất ngờ đập vào mặt bà.
Thiệu Âm có chút sửng sốt, cúi đầu nhìn thằng bé trên mặt có chút bất mãn, lập tức vui vẻ lại: "Trì Trì sao vậy?"
"A..a" Tại sao không nói chuyện với hắn?
Thiệu Âm rất thích thằng bé, vẫn luôn ôm thằng nhóc trên tay không rời.
Bạch Hàng nhiều lần muốn đưa tay ra đỡ lấy, bà đều nghiêng người ngăn cản.
Bạch Hàng bất đắc dĩ, ông không thể nào tranh giành với nương tử, chỉ có thể thèm thuồng nhìn Trì Trì. Sau đó cùng Thiệu Thanh viễn đi vào thư phòng nói chuyện.
Trong vòng một năm nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra, bất kể là kinh thành hay phủ Linh Châu. Mặc dù có liên lạc qua lại với nhau nhưng không cách nào nói một cách chi tiết.
Đúng lúc, nhân dịp lần gặp mặt này, có thể nói rõ tình huống với nhau.
Bạch Hàng vẫy tay với Trì Trì, tiểu tử lập tức ném con hổ vải về phía ông, sau đó Bạch Hàng mới cảm thấy hài lòng rời đi.
Hai cha con vừa rời đi, Thiệu Âm liền bế cháu về phòng, lấy ra tất cả món quà mà bà chuẩn bị cho thằng bé.
Trì Trì tay trái cầm vòng bạc, tay phải cầm ngọc bích, thằng nhóc lấy ra tất cả những thứ có giá trị.
Thiệu Âm không nhịn được mà cười, ôm lấy hôn thằng bé một cái rồi mới miễn cưỡng buông ra.
Ngay lập tức lấy lại tất cả vòng bạc và ngọc bội đặt vào một chiếc rương dành riêng cho thằng bé. Một lần nữa đặt chú hổ vải vào tay thằng bé.
Trì Trì bất mãn, Thiệu Âm chơi cùng một lúc nó lại cười ha ha.
Nhìn thằng bé rất vui, Thiệu Âm lúc này mới quay qua nhìn Vân Đông, chỉ là mím môi có chút do dự nhưng lại không nói.
Cố Vân Đông cười nói: "Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?"
Thiệu Âm dừng lại một chút, thở dài khẽ gật đầu.