Chương 1196: Đi đến kinh thành.
"Thế nào? Không thoải mái ở đâu?" Cố Đại Phượng lo lắng: "Trước đó ta đã từng nhìn thấy có vài người được khiêng đi, họ đều nói rằng không chịu được áp lực của kỳ thi nên đã ngất đi, giống như đi đánh nhau vậy?"
Sau khi uống một cốc trà nóng Cố Đại Giang cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thở phào một cách nhẹ nhõm.
Ông ngẩng đầu lên nhìn qua một lượt trước mặt, cũng may không khoa trương như khi ông đứng ở trước cổng viện.
Bây giờ người đang đứng đợi ở đây chỉ có Cố Đại Phượng, một nhà ba người Cố Tiểu Khê và Dương Hạc.
Cửa hàng của Biển Hán còn phải buôn bán, có rất nhiều việc phải làm, những người khác đều có việc riêng của mình, không có cách nào đợi ở đây chín ngày.
Thấy ông không trả lời Cố Đại Phượng càng thêm lo lắng đưa tay lên trán ông: "Đệ bị bệnh sao? Ta nghe nói nóc nhà phòng thi bị thủng, mấy ngày nay không phải trời mưa sao? Đệ có bị cảm lạnh không?"
Cố Tiểu Khê cũng lo lắng: "Hay cứ trực tiếp đưa ca ca đến y quán."
Cố Đại Giang cười vội vàng xua xua tay: "Không cần, ta không sao, quay về uống chút trà gừng là được, trời sắp tối rồi, đi, đi về nhà thôi."
Không ai hỏi ông thi cử thế nào, chỉ quan tâm sức khoẻ của ông có vấn đề gì hay không. Hoàn toàn trái ngược với những người cách đó không xa đang tức giận buộc tội lẫn nhau.
Cố Đại Giang cảm thấy thật may mắn khi mình có một gia đình ấm áp như vậy.
Thiệu Võ và Tiết Vinh đỡ ông lên xe, chân của Cố Đại Giang đúng là có chút mềm, chủ yếu là do phòng thi quá hẹp, bởi vì ông cao lại bị thu nhỏ ngồi trong phòng hẹp quá lâu, chân của ông không thể duỗi thẳng được, dẫn đến máu không được lưu thông đều đặn.
Cho đến khi về nhà, Cố Đại Phượng thật sự đã ép ông uống trà gừng, cho ông ăn chút gì đó rồi thúc dục ông đi ngủ.
Một giấc ngủ này của ông kéo dài cho đến sáng hôm sau.
Tiết Vinh đang chuẩn bị bữa sáng cho ông nhưng khi vừa đi đến cửa đã nhìn thấy ông bê một chiếc rương lớn đi ra, trên bàn còn có mấy chiếc túi nhỏ. MAyy dich
Tiết Vinh có chút nghi hoặc, vội vàng chạy tới đỡ: "Lão gia, người làm gì vậy?"
"Thu dọn một chút, hôm nay chúng ta sẽ đi kinh thành."
Tiết Vinh có chút sửng sốt: "Đến kinh thành? Hôm nay?"
"Ừm"
Tiết Vinh há to miệng ngạc nhiên, do dự một hồi rồi nhanh chóng đi theo vào trong. Mọi ngày đều là hắn chăm sóc từng bữa ăn sinh hoạt hàng ngày cho Cố Đại Giang. Đồ vật nào ở vị trí nào hắn đều biết rõ, một lúc sau hắn đã sắp xếp xong một túi to.
Cố Đại Giang kỳ quái nhìn hắn, tại sao ông lại cảm thấy Tiết Vinh còn khẩn trương hơn ông?
Tiết Vinh thậm chí còn không nhìn ông, tiếp tục đi thu dọn những chiếc rương khác. Ừm, phải nhanh chóng thu dọn xong chỗ này, hắn còn phải quay về thu dọn hành lý của mình, đi kinh thành, đi kinh thành là có thể gặp được tiểu Đào tử kia, cũng đã không gặp nhau hơn một năm rưỡi rồi.
Ngay sau khi Tiết Vinh thu dọn các rương đồ xong thì Cố Đại Phượng đi đến.
Nhìn thấy đồ đạc lộn xộn ngổn ngang chật kín hết cả căn phòng, bà chợt cau mày lại: "Đệ định làm gì vậy?"
Cố Đại Giang ngước mắt lên nhìn bà nói: "Đệ định đi kinh thành."
Cố Đại Phượng kinh ngạc kêu lên: "Hiện tại sao?" Thấy Cố Đại Giang gật đầu bà vội đặt bát canh gà lên bàn rồi đi đến trước mặt ông: "Không phải chứ, đệ đang nghĩ gì vậy? Hiện tại đi đến kinh thành? Đệ vừa mới thi khảo xong sức khoẻ còn chưa ổn định, còn muốn đi, đệ không muốn biết kết quả sao?"
Cố Đại Giang xua xua tay: "Không đợi nữa, có kết quả hay không đệ cũng muốn đi kinh thành. Vậy sao không đi sớm một chút, gặp người nhà sớm một chút. Sớm muộn gì cũng công bố bảng xếp hạng, đến lúc đó làm phiền Đại tỷ gửi thư báo kết quả cho đệ được không."
Biểu cảm của Cố Đại Phượng khó mà diễn tả được, chậm trễ gì chứ? Bà nhìn ra hắn chính là muốn đi gặp Dương Liễu.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đã hơn một năm không gặp, hắn muốn gặp cũng là chuyện bình thường.
Nói đến đây bà cũng nhớ con trai của mình, nghe nói Nguyên Trí đã đến kinh thành từ lâu.
Nghĩ đến đây Cố Đại Phượng không thể đợi thêm nữa, bà đột nhiên đứng dậy: "Thu dọn dần dần, đợi ta một lát, ta trở về lấy đồ."
"Này, Đại Tỷ, tỷ định làm gì vậy? " Cố Đại Giang đứng dậy, muốn gọi người lại, nhưng chỉ còn lại bóng lưng của Cố Đại Phượng.
Nhưng vẫn nghe được giọng nói của bà truyền đến: "Nhớ đợi ta, không được rời đi trước, nếu không ta sẽ đánh đệ."
Cố Đại Giang: " …"
Nhìn thấy đồ đạc đã sắp được thu dọn xong, ông thở dài một tiếng nặng nề, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn Tiết Vinh.
Tiết Vinh vội vàng nói: "Lão gia, ta cũng đi thu dọn hành lý nhé?"
Cố Đại Giang xua xua tay: "Đi đi."
Tiết Vinh vừa rời đi chưa được bao lâu đã mang một túi hành lý lớn quay trở lại.
Cố Đại Giang ngồi ở trong nhà đợi nửa canh giờ, ăn chút điểm tâm, bàn giao lại các công việc trong phủ. Còn để lại vài phong thư cho những người thân khác, lúc đó mới thấy Cố Đại Phượng hớt hải chạy đến.
Tuy nhiên, trên lưng bà còn vác túi lớn.
Sắc mặt Cố Đại Giang cứng ngắc, dùng ánh mắt khó tin nhìn bà, một lúc sau lại có hai người đi đến cũng vác hai túi hành lý to như thế.
Sắc mặt của Cố Đại Giang gần như nứt ra.
Ông chỉ chỉ vào Cố Đại Phượng, vừa nhìn về phía Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha vẻ mặt rối rắm hỏi: "Chẳng nhẽ mọi người cũng muốn đến kinh thành sao?"
Cố Đại Phượng gật đầu: "Cũng không biết Nguyên Trí nhà ta ở kinh thành ra sao, ta phải đi gặp thằng bé. Đệ yên tâm, ta đã nói rõ với Biển Hán nhà ta, hắn sẽ tiếp tục ở lại đây để mở cửa hàng, trong tay có rất nhiều đơn đặt hàng nên không đi được chỉ có thể chậm rãi đưa lễ vật qua."
Cố Tiểu Khê cũng nhanh chóng gật đầu: "Đệ không cần mở cửa hàng, đất đai nhà cửa trong thôn đều đã cho thuê, đệ hiện tại đang bản thoại, trước đây Cố Vân Đông đã từng nói, công việc của đệ nên thường xuyên đi ra ngoài gặp bạn bè nhiều hơn, để nhìn thấy được nhiều mặt của xã hội. Đệ nghĩ nhân cơ hội này có thể đến kinh thành một chuyến."
Thường Nha Nha ngại ngùng cười cười, ôm Cố Vân Khiếu vào lòng, xấu hổ nói: "Khiếu Khiếu cũng muốn gặp cháu ngoại."
Cố Vân Khiếu nghiêm mặt gật đầu: "Cháu trai, cháu trai, ngon."
Nói xong bị Cố Tiểu Khê đánh một cái vào mông: "Chỉ biết ăn."
Khiếu khiếu tức giận: "Ăn!"
Cố Đại Giang nhìn mấy người trước mặt, thầm thở dài, ông còn nghĩ một mình ông đi, có thể đi nhanh hơn, rút ngắn thời gian đến kinh thành, nhanh chóng gặp được vợ con, cháu ngoại.
Ông xoa xoa trán: "Được rồi mọi thứ đã thu dọn xong, chúng ta đi thôi."
Thấy đã đến gần trưa, nếu trì hoãn thêm nữa thì trời sẽ tối.
Mấy người Cố Đại Phượng nhìn nhau, vẻ mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Khoé miệng Cố Đại Giang giật giật, sai người xếp hành lý lên xe ngựa, trực tiếp lên đường.
Cố Đại Phượng ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của ông, không khỏi hỏi: "Bây giờ chúng ta đi kinh thành, có nên viết thư trước cho mấy người Cố Vân Đông không?"