Chương 1195: Trì Trì tâm cơ
Cố Vân Đông: “……” Không, mẹ, nó chỉ vô thức phát ra một chữ cái độc nhất mà thôi, là mẹ suy nghĩ nhiều.
Dương Liễu lại rất cao hứng, bà kiên trì tai mình không nghe nhầm, vô cùng hưng phấn, muốn nghe lại một lần nữa, liền ôm thân thể nhỏ bé của Trì Trì lắc lư, nhẹ giọng dụ dỗ: “Trì Trì ngoan, gọi lại một tiếng, nào, bà ngoại.”
Trì Trì nghiêng đầu, bộ dạng không hiểu.
Dương Liễu: “Bà ngoại.”
“Oa, a……”
“Là bà ngoại.”
“Oa, ba……”
“Bà, ngoại.”
Dương Liễu bám riết không tha, Cố Vân Đông không nhịn được vỗ trán.
Tiểu Trì Trì cuối cùng nghẹn một hơi, há to miệng: “A, a, phốc……” Một tiếng, nước miếng trực tiếp phun ra.
Dương Liễu lau mặt mình, Cố Vân Đông quả thực muốn cười chết.
Trì Trì nghe thấy giọng cô, xoay xoay đầu nhỏ, vẻ mặt mờ mịt, không rõ lão nương nhà mình đang cười cái gì, nghe quái lạ.
Cố Vân Đông nháy mắt ngừng cười, không biết có phải mình bị ảo giác hay không, cô giống từ trong ánh mắt con trai mình nhìn thấy bốn chữ ‘thiểu năng trí tuệ ’.
Cô nghẹn một chút, sau đó, trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu Trì Trì ngẩn người, chớp mắt, đột nhiên mếu miệng, ‘oa’ khóc thành tiếng, xoay cơ thể nhỏ bé lại, ôm cổ Dương Liễu ủy khuất vô cùng.
Dương Liễu đau lòng, nghiến răng nhìn về phía Cố Vân Đông: “Con nhìn con xem, đã bao lớn rồi, Trì Trì cái gì cũng không hiểu, con trừng nó làm gì? Đã làm mẹ rồi, một chút cũng không hiểu chuyện, dọa đứa nhỏ sợ thì sao?”
Nói xong, vội vàng ôm Trì Trì cách xa cô.
Cố Vân Đông cứ như vậy nhìn bóng lưng bọn họ, duỗi tay chỉ vào mình, con trai à, con thật là một đứa nhỏ tâm cơ.
Nhưng sau khi bị Trì Trì cắt ngang như vậy, Dương Liễu cuối cùng không còn lo âu, đi tới đi lui nữa.
Cố Vân Đông lại bắt đầu lo lắng cho tình hình của Cố Đại Giang, cũng không biết không có mẹ và bọn họ bên cạnh, có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của ông hay không.
Lúc này Cố Đại Giang…… thật sự tâm tình đã bị ảnh hưởng.
Nhưng mà không phải vì không có người đưa mình vào trường thi, ngược lại là... Có quá nhiều người đưa đi.
Ông nhìn những người trước mặt lần lượt dặn dò mình, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cố Đại Phượng thấy vẻ mặt uể oải của ông, có chút đau lòng, nói: “Đệ cũng đừng trách vợ mình, đây không phải là trùng hợp sao? Con gái sinh con, vốn dĩ là là chuyện cửu tử nhất sinh, nhất định vợ đệ phải đi chăm sóc con bé. Đệ tham gia kỳ thi hương, nàng không thể trở về bồi đệ, trong lòng nhất định cũng không dễ chịu. Nhưng không có biện pháp, lúc trước bên cạnh Vân Đông cũng không có người thân, nhưng bên cạnh đệ không phải còn có chúng ta sao? Tuy rằng Dương Liễu và Vân Đông đều không ở đây, nhưng chúng ta đều ở đây, đệ xem, vì tiếp thêm sức mạnh cho đệ, người có thể mang đến, ta đều mang đến cho đệ, có phải đệ rất cảm động không?”
Khóe miệng Cố Đại Giang hung hăng co giật hai cái, ha ha, đúng vậy, cảm động, không dám không cảm động.
Tầm mắt của ông đảo qua khuôn mặt mọi người trước mặt.
Hôm nay cửa hàng của Biển Hán cũng không mở cửa, mang theo đồ đệ Tiểu Lục tử tới đây.
Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha mang theo con trai Cố Vân Khiếu, cũng từ thôn Vĩnh Phúc chạy đến.
Còn có Nhị phu nhân và Tam tiểu thư của Thiệu gia tới đây nghỉ ngơi cũng tới.
Cùng với cha mẹ Dương Liễu lo lắng cho ông, mang theo cháu tai Dương Hạc cũng đứng trước mặt ông.
Ngoại trừ bọn họ, còn có Tề Đình cháu trai của hiệu trưởng Tề ở học viện Thiên Hải, Trần Lương, trưởng thôn của thôn Vĩnh Phúc, quản gia của Nhiếp gia, Liễu Dật của Liễu gia cùng với Kha biểu cô, ai nấy đều đến đưa ông vào trường thi.
Cố Đại Giang đứng giữa đám người, một câu cũng không nói nên lời. MAyy dich
Bên ngoài trường thi cũng có cả gia đình đến đưa một người đi thi, nhưng Cố Đại Giang nhận thấy mình đã lớn tuổi, bị hết người này đến người khác dùng ánh mắt lo lắng lại thương hại đưa đi thi, vẻ mặt trở nên cáu kỉnh.
Ông vội vàng cầm lấy giỏ đi thi trong tay Tiết Vinh, nói với Cố Tiểu Khê còn đang mơ hồ dặn dò: “Được rồi, ta đã biết, ta sẽ chú ý, cũng sẽ nỗ lực thi, bên kia đã bắt đầu xếp hàng, ta vào trường thi đây.”
Nói xong, nỗ lực chen ra khỏi đám người, vội vội vàng vàng đi về phía cổng trường thi.
Cố Tiểu Khê còn có chút tiếc nuối, hắn vẫn còn chưa nói xong.
Thấy Cố Đại Giang đã đi xa, hắn cũng chỉ có thể ôm lấy con trai, nắm lấy tay Cố Vân Khiếu vẫy vẫy về phía kia: “Nói lời tạm biệt với đại bá.”
“Tạm biệt.” Tiểu bằng hữu Cố Vân Khiếu dùng giọng trẻ con nói, sau khi nói xong, tầm mắt đã bị gậy bán kéo hồ lô ngào đường nơi xa hấp dẫn: “Cha, ăn, cái kia.”
Cố Tiểu Khê trực tiếp xoay đầu hắn lại: “Tuổi còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa ăn cháo, những thứ khác đừng nghĩ nữa.”
Cố Đại Phượng không nhịn được hung hăng đánh hắn một cái: “Đệ làm cha như thế nào vậy? Cổ trẻ con mềm yếu, đệ thô lỗ như vậy, chẳng may bị thương thì phải làm sao? Chân tay vụng về, cút ngay.”
Bà duỗi tay ôm lấy Cố Vân Khiếu: “Khiếu Khiếu không cần để ý tới cha cháu, đại cô ôm nha.”
Cố Vân Khiếu cũng không thèm để ý khi bị hắn cha đối đãi như vậy, hắn chớp chớp mắt có chút ngây ngốc, chậm rãi, nhìn về phía hồ lô ngào đường, nước miếng điên cuồng tiết ra.
Cố Đại Phượng cười chết, vội vàng ôm đứa nhỏ rời đi.
Thấy Cố Đại Giang bên kia đã thuận lợi vào trường thi, những người đưa đi thi lúc này mới tản ra.
Mẹ Dương thở dài một hơi: “Tham gia khoa cử thật không dễ dàng, kỳ thi hương cũng phải mất chín ngày, ăn uống đều ở trong căn lều nhỏ như vậy. Cũng may hiện tại thời tiết không quá lạnh, bằng không người sẽ bị đông cứng, làm sao còn có thể tập trung trả lời câu hỏi.”
Bà nói xong, nhìn về phía cháu trai Dương Hạc của mình: “Nhưng nếu thi đậu cử nhân, sau này sẽ không lo. Cháu cũng học tập dượng cháu nhiều hơn đi, có phải phu tử nói sang năm cháu có thể thi thử hay không?”
Dương Hạc gật đầu: “Đúng vậy, tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ thi đỗ tú tài, tương lai thi đậu cử nhân, làm Dương gia vẻ vang.” Nói xong, không khỏi nhìn thoáng qua Thiệu Lan Thuần đang yên lặng đứng bên cạnh Nhị phu nhân cách đó không xa..
“Chờ ngươi thi đậu tú tài, hãy tới học viện Thiên Hải đọc sách, ta sẽ tiến cử ngươi.” Tề Đình đột nhiên đi tới, ôm vai hắn, cười hì hì mở miệng.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh trở lại chỗ dừng chân.
Thi hương gồm ba đợi, mỗi đợt thi ba ngày, ước chừng mất 9 ngày, chu kỳ không ngừng.
Cố Đại Giang đã sớm có chuẩn bị cho việc này, có đủ đồ ăn thức uống.
Đặc biệt là ở cạnh nhà xí trong kỳ thi huyện, trái tim của ông đã rèn luyện rất mạnh mẽ. Hơn nữa ngày thường đều nỗ lực tập thể hình, Thái Cực Quyền, Ngũ Cầm Hí đều kiên trì luyện tập không ngừng, cho nên cơ thể của ông cường tráng hơn người thường.
Khi người thứ ba trong phòng thi được khiêng ra ngoài, Cố Đại Giang vẫn tinh thần phấn chấn.
Mãi cho đến khi thi xong ba trận, Cố Đại Giang mới thở ra một hơi, sắc mặt hơi tái nhợt ra khỏi trường thi.
Ông vừa đi ra, Cố Đại Phượng đã đi lên nghênh đón, vội vàng đỡ ông đến bên cạnh xe ngựa ngồi xuống, rót cho ông một bát nước ấm uống.