Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1194 - Chương 1194. Hình Văn Minh Bị Bắt

Chương 1194. Hình Văn Minh bị bắt Chương 1194. Hình Văn Minh bị bắt

Chương 1194: Hình Văn Minh bị bắt

Cách khá xa, hai người mới liếc nhìn nhau.

“Vừa rồi Lỗ Vương nói, đó không phải con hắn…… Bạch Chi Ngôn không phải con của ông ta?” Cố Vân Đông nghĩ không ra, nếu thật sự như vậy, vậy Bạch Chi Ngôn là con trai của ai?

Không phải con trai mình, tại sao ông ta lại che chở như vậy?

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Dù sao cũng là dưới tình thế cấp bách, Lỗ Vương buột miệng thốt ra hay là cố ý lừa gạt, chúng ta vẫn chưa quá rõ ràng. Nếu Bạch Chi Ngôn thật sự không phải con của ông ta, chỉ có thể điều tra lại. Chờ khi Tuân tri phủ bị áp giải vào kinh thành, có lẽ sẽ có được chân tướng mọi chuyện từ miệng ông ta.”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Cố Vân Đông thầm thở dài, cùng Thiệu Thanh Viễn ra ngoài thiên lao.

Ai ngờ lúc sắp ra khỏi phòng giam, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Thanh Viễn, là Thanh Viễn sao?”

Thiệu Thanh Viễn dừng bước, cười châm chọc, xoay đầu, đối mặt với phạm nhân trong một căn phòng giam.

“Thanh Viễn, thật sự là ngươi, mau cứu ta ra ngoài, ta bị oan, ta không hại người.” MAyy dich

Cố Vân Đông cũng nhìn về phía người đầu bù tóc rối bên trong, cô suýt nữa không nhận ra người đó, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Ngươi là Hình Văn Minh?”

“Đúng vậy, là ta là ta.” Hình Văn Minh vội vàng duỗi tay gạt tóc rối trước trán sang hai bên: “Thanh Viễn, vợ Thanh Viễn, mau cứu ta, bọn họ nói ta cố ý kê nhầm thuốc trị thương cho Bộ Binh thượng thư, muốn mưu hại Bộ Binh thượng thư. Nhưng ta không có, ta bị oan, bọn họ trực tiếp bắt ta nhốt lại, còn dùng hình với ta.”

Quần áo trên người hắn đều có vết máu, thoạt nhìn bị ăn không ít roi, ánh mắt sầu khổ muốn chết: “Tống sư huynh cũng không tới gặp ta, ta gọi người đưa lời không biết có đưa tới trước mặt hắn hay không. May mắn là các ngươi ở đây, bằng không ta có thể sẽ bị bọn chúng đánh cho nhận tội.”

Thiệu Thanh Viễn lại lạnh lùng nhìn hắn: “Bị oan? Ngươi có mưu hại Bộ Binh thượng thư hay không, ta không biết, nhưng ngươi lại giết Kiều Kim Thủy.”

Sắc mặt Hình Văn Minh đột nhiên thay đổi, không nhịn được mở to hai mắt: “Sao ngươi biết??”

“Ngươi còn có mặt mũi tìm Tống sư bá?” Cố Vân Đông vẻ mặt khinh thường: “Quan hệ giữa Tống sư bá và Kiều Kim Thủy như thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi giết hắn, còn trông cậy vào Tống sư bá cứu ngươi?”

Hình Văn Minh nhìn cô, lại nhìn Thiệu Thanh Viễn, thái dương nổi gân xanh.

Biết hết rồi, tất cả bọn họ đều biết.

Nói như vậy, lúc này mình chết chắc rồi?

Hình Văn Minh trong lòng dần trở nên tuyệt vọng, hắn sợ hãi, hối hận, lúc trước không nên đi theo Lỗ Vương gia, không nên phản bội sư phụ, phản bội Bạch gia.

Nhưng hắn chẳng qua là muốn lên cao một chút, ai bảo sư phụ chỉ một lòng bồi dưỡng những đệ tử nhập môn như Tống Đức Giang? Chưa bao giờ tính toán cho tiền đồ của bọn họ? Tống Đức Giang có thể làm người đứng đầu Thái Y Viện, vì sao hắn không thể?

Thiệu Thanh Viễn không nhìn hắn nữa: “Rơi vào kết cục này là ngươi tự tìm, hãy tự mình gánh vác.”

Nói xong, kéo tay Cố Vân Đông ra khỏi thiên lao.

Đi khá xa, Hình Văn Minh rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng cao giọng hô to, muốn gọi bọn họ quay lại, đáng tiếc, cửa thiên lao đã chậm rãi khép lại trước mặt hắn, hai người đi rồi, chưa từng quay đầu lại.

Đứng trước cửa thiên lao, Cố Vân Đông thở mạnh một hơi.

“Đáng tiếc, Hình Văn Minh chỉ là tiểu lâu la, cái gì cũng không biết.” Sau ngày Lỗ Vương bị bắt, Hình Văn Minh cũng đã bị bắt, hai người bọn họ đương nhiên biết chuyện này.

Ngay cả Hình Văn Minh bị dùng hình, khai ra những gì, bọn họ cũng rõ ràng, chỉ là không có nhiều tác dụng mà thôi.

Những ngày sau đó, bởi vì Lỗ vương phi khai ra manh mối nhỏ lẻ, cùng với những người liên quan sau khi Giả công công bị bắt, lần theo manh mối tìm ra tất cả cội nguồn.

Không khí kinh thành càng lúc càng căng thẳng, lòng người hoảng sợ. Máu trên bục cao của Ngọ Môn, trong hơn nửa tháng cũng chưa khô.

Rất nhiều quan viên có liên quan đến Lỗ vương cầu đường thoát khắp nơi, còn có không ít người tìm tới Thiệu phủ.

Nhưng mà hai người Cố Vân Đông sau ngày rời khỏi thiên lao vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.

Bọn họ cân nhắc những lời Lỗ Vương nói ngày đó, trước sau vẫn không nghĩ ra, Lỗ Vương lại trở về trạng thái hỏi gì cũng không nói, mà Lỗ Vương phi, những gì có thể nói đều đã nói, quả thật cũng không hỏi ra được gì.

Bọn họ chỉ có thể chờ đợi Tuân tri phủ bị áp giải vào kinh, xem hắn có thể khai ra những gì.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh đã đến cuối tháng Tám.

Gió tanh mưa máu ở kinh thành rốt cuộc cũng được giảm bớt, cuộc sống của người dân dần dần trở lại bình thường.

Vừa vặn cuộc thi hương cũng bắt đầu, kinh thành lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Lần này không ít quan viên liên quan đến chuyện của Lỗ vương bị bắt, bị lưu đày hoặc bị chém đầu, rất nhiều chức vị trong triều đình thiếu người, Hoàng đế bắt đầu ra sức đề bạt nhân tài.

Ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng bị nhấc lên thành Hình Bộ thị lang, Lôi đại nhân bị thương kia thành Hình Bộ thượng thư.

Lúc Cố Vân Đông nghe được tin tức này, đã: “……” Phu quân nhà cô rốt cuộc làm gì mà được Hoàng Thượng coi trọng như vậy, một người thậm chí không thèm đến nha môn, lại lên làm Hình Bộ thị lang??

Nhưng kết lần này đến lần khác Thiệu Thanh Viễn thăng quan lại không ai nói gì.

Dù sao trong sự kiện Lỗ vương, công lao của hắn có thể thấy được bằng mắt thường. Hoàng đế cũng không giấu giếm nữa, vạch rõ công lao sáng ngời của Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông khi phát hiện ra Lỗ Vương cấu kết với thủ lĩnh của hải tặc.

Nếu không phải hắn, Hoàng Thượng cũng sẽ không biết trước được Lỗ Vương có lòng bất chính, đến lúc đó người bị hại sẽ càng nhiều.

Mọi người vừa nghe xong, lập tức ngậm miệng không lên tiếng.

Hơn nữa vào ngày xảy ra chuyện, Thiệu Thanh Viễn đã băng bó trị thương cho không ít quan binh, cứu rất nhiều người, mọi người vô cùng cảm kích hắn.

Tại thời điểm trong kinh thành khan hiếm nhân tài như vậy, kỳ thi hương lại giống như rót vào lực lượng mới vậy.

Không ít học sinh cũng đã nhìn ra, lần này người trúng tuyển thi hương e rằng sẽ nhiều hơn tưởng tượng.

Bởi vậy ai nấy đều tinh thần phấn chấn vào trường thi.

Cố Đại Giang ở phủ Tuyên Hòa xa xôi, giờ phút này chắc cũng đã vào trường thi.

Nhìn Dương Liễu tinh thần không yên, Cố Vân Đông chỉ có thể nhét Trì Trì vào trong lòng bà: “Mẹ, mẹ phải có lòng tin với cha, cha nhất định không thành vấn đề.”

Dương Liễu thở dài: “Ta đương nhiên biết ông ấy không thành vấn đề, nhưng trong lòng ta vẫn lo lắng. Con nói xem, nếu mấy tháng trước ta đi theo mấy người Nhị phu nhân trở về phủ Tuyên Hòa thì tốt rồi. Ta nghe Vân Thư nói, kỳ thi hương này phải ở lại trường thi vài ngày, chẳng may ăn không ngon ngủ không yên thì phải làm sao bây giờ?”

Hiện giờ cả nhà bọn họ đều ở kinh thành, ngay cả Vân Thư cũng tới đây, chỉ còn một mình Cố Đại Giang ở lại phủ Tuyên Hòa. Trong những ngày quan trọng như vậy, ngay cả một người trong gia đình bên cạnh cũng không có, vậy thì rất cô đơn.

Cố Vân Đông bật cười: “Mẹ, đại cô và tiểu thúc bọn họ đều ở đó, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị cho cha đầy đủ hết.”

“A, bà……” Trì Trì nghiêng đầu, đại khái không hiểu vì sao bà ngoại lại lo âu như vậy.

Hắn đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm lên chạm vào mặt bà.

Nhưng Cố Vân Đông và Dương Liễu nghe được âm thanh nó phát ra, lại ngây người.

Dương Liễu có chút khiếp sợ nhìn Cố Vân Đông: “Trì Trì mới gọi ta là bà ngoại?”

Bình Luận (0)
Comment