Chương 1193: Phu thê gặp nhau
Lỗ Vương phi cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn ta? Nói cảm ơn bằng miệng, cũng thật có thành ý.”
Cố Vân Đông hơi đăm chiêu gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Bà nói có lý, nói lời cảm ơn ngoài miệng với bà cũng không có ý nghĩa gì. Vậy bà nói đi, bà muốn ta tạ ơn bà như thế nào? Nể tình thời gian của bà không còn nhiều, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ tận lực giúp bà.”
“Quận chúa nói cũng thật mạnh miệng, ta là tử tù, bị nhốt tận trong cùng thiên lao, ngay cả người nói chuyện cũng không có, ngươi có thể giúp ta cái gì?” Lỗ Vương phi không có hứng thú, lui về sau hai bước, ngồi trở lại giường. Nhận được tin tức mình muốn, bà ta cũng không muốn nói chuyện với Cố Vân Đông nữa. MAyy dich
Nhưng Cố Vân Đông lại rất thành khẩn: “Dù sao ta cũng vừa lập một công, nguyện vọng cuối cùng trước khi bà chết, nói không chừng ta thật sự có thể giúp được.”
Lỗ Vương phi ngẩn người, nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt tràn đầy tự tin của cô, trên mặt đột nhiên có thêm một tia ác ý: “Được, nếu ngươi muốn giúp ta, vậy ngươi giúp ta gặp mặt Lỗ Vương một lần, ngươi có thể làm được sao? Có thể sao? Có thể không?!”
Cố Vân Đông nhíu mày, vẻ mặt nghẹn lại. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lỗ Vương phi, cô chợt nâng cằm: “Ta thử xem.”
Cô nói xong, xoay người rời đi.
Lỗ Vương phi cười nhạo một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Vân Đông trở lại cửa phòng giam, giọng nói có chút nhảy nhót: “Được rồi, Hoàng Thượng đã đáp ứng cho các ngươi gặp mặt một lần.”
Lỗ Vương phi ‘bá’ ngồi dậy, nhìn Cố Vân Đông một lát, nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi: “Ngươi thật sự thuyết phục được Hoàng Thượng?”
Cố Vân Đông trong lòng thầm thở dài, cô biết Lỗ Vương phi sẽ có điều hoài nghi, cho nên mới đặc biệt diễn như vậy.
Cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình không tệ, sao Lỗ Vương phi còn muốn hoài nghi đây?
“Đương nhiên đồng ý, nhưng Hoàng Thượng có yêu cầu, các ngươi có thể gặp mặt một lần, nhưng phải bảo đảm an toàn, cho nên, các ngươi chỉ có thể gặp mặt thông qua phòng giam.”
Lỗ Vương phi nghĩ thầm, quả nhiên là như vậy, bà ta gật đầu: “Có thể.”
Lúc này Cố Vân Đông mới mở miệng với người canh gác phía sau: “Mở cửa ra đi.”
Người canh gác cung kính đáp một tiếng, sau khi mở cửa ra, lại mang xiềng xích vào cho Lỗ Vương phi, lúc này mới cho phép bà ta ra ngoài.
Lỗ Vương phi khẽ nâng tay, cười một tiếng, kéo xiềng xích nằng nề đi theo sau.
Nam và nữ được nhốt riêng, phạm tội nặng như Lỗ Vương và Lỗ Vương phi đều bị nhốt tận cùng bên trong thiên lao, bởi vậy đoạn đường này cũng không ngắn.
Chờ đến khi đứng ở cửa phòng giam Lỗ vương bị nhốt, cổ tay và cổ chân Lỗ vương phi đều đã chảy máu, bà ta cũng không thèm để ý.
Một khắc nhìn thấy Lỗ Vương, ánh mắt của bà trong nháy mắt trở nên phẫn nộ và căm hận.
Lỗ Vương phi đột nhiên tiến lên vài bước, nắm lấy cửa phòng giam, sợi xích trên cổ tay "lạch cạch" một tiếng đánh vào khung cửa.
Lỗ vương vốn nằm trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng giam, nghe được động tĩnh hơi nhíu mày, xoay người lại.
Nhìn thấy Lỗ Vương phi bên ngoài, ánh mắt ông ta lập tức mở to, không dám tin đứng dậy chạy về phía này. Nhưng so với Lỗ Vương phi, trên người Lỗ Vương có không ít vết thương, chỉ chạy một bước đã kêu rên một tiếng, nhưng ông ta vẫn bước nhanh về phía cửa phòng giam, vội vàng hỏi: “Sao bà lại tới đây?”
Lỗ Vương phi lại cười lạnh một tiếng: “Vì sao ta không thể tới đây? Ta lập công, Hoàng Thượng phá lệ khai ân, ta đương nhiên có thể tới.”
Lập công??
Lỗ Vương nhíu mày, ngay sau đó sắc mặt chuyển biến lớn: “Bà nói cái gì? Bà đã nói gì với bọn họ?”
Lỗ Vương phi cười lạnh, hung tợn nói: “Ông khẩn trương như vậy làm gì? Làm sao vậy, sợ người phụ nữ và con trai yêu quý của ông sẽ bị bắt lại sao?”
Lỗ Vương ngây người: “Bà đang nói cái gì vậy? Người phụ nữ và con trai yêu quý nào?”
“Còn không chịu thừa nhận?” Lỗ Vương phi chán ghét nhìn bộ dạng giả ngu của ông ta: “Tam tiểu thư nhà tri phủ ở phủ Linh Châu bị ông giấu ở biệt trang 20 năm đúng không? Còn sinh cho ông một đứa con trai bảo bối giống y như đúc. Nữ nhân yêu quý, con trai yêu quý, vì hai mẹ con này, ông thật đúng là hao tổn tâm huyết, năm đó còn để cho nàng ta giả quỷ dọa chúng ta, suýt nữa hại Bảo Nghiên mất mạng.”
Khi Lỗ Vương nghe được Tam tiểu thư ở phủ Linh Châu, đồng tử hung hăng co rụt lại, bàn tay nắm lấy lan can từng chút từng chút dùng sức siết chặt, ông ta lạnh giọng quát: “Câm miệng câm miệng, đừng nói nữa, ta căn bản không biết bà đang nói gì. Cái gì mà Tam tiểu thư, ta không quen biết.”
“Không quen biết? Không quen biết mà ông sắp xếp người đưa bọn họ rời khỏi kinh thành, không quen biết mà mỗi ngày ông đều chạy đến biệt trang? Không quen biết mà sắc mặt ông lại kém như vậy sao? Ta nói tại sao năm đó những thứ ông được tiên hoàng ban thưởng, cái gì cũng mang đến biệt trang, Bảo Nghiên muốn hãn huyết bảo mã* ông không chịu cho, về sau kéo đến biệt trang nuôi dưỡng. Vải vóc bán chạy nhất trong kinh thành ông mua về, đảo mắt đã không còn, chỉ cần ta không cho ông đến biệt trang, ông lại đen mặt với ta. Nha hoàn ta đến biệt trang một chuyến, lại bị ông xử tử. Trước kia ta cũng không dám nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, ta thật sự là kẻ ngốc nhất thiên hạ.”
(*Hãn huyết bảo mã là loài ngựa có nổi tiếng với tốc độ, sự dẻo dai và trí thông minh)
Lỗ Vương phi càng nói càng kích động, một ngày một đêm bà vẫn luôn hồi tưởng lại chuyện trước kia, càng nghĩ càng lạnh lòng.
Hiện tại nhìn thấy Lỗ Vương, hận ý nghẹn khuất trong lòng toàn bộ phun ra.
“Ta nói cho ông biết, Sở Tiêu, ta sẽ không để ông được như ý. Ông nói ta cùng ông đến hoàng tuyền, ta chấp nhận, nhưng hai mẹ con kia cũng đừng hòng chạy trốn, bọn chúng phải xuống địa ngục cùng chúng ta, một người cũng đừng hòng trốn thoát.”
Sắc mặt Lỗ Vương xanh mét, tức giận đến đôi tay đều run rẩy: “Bà điên rồi.”
“Đúng vậy, ta điên rồi, ta sẽ nói cho Hoàng Thượng tất cả những gì ta biết. Tuy rằng ta không biết quá nhiều, nhưng như vậy cũng đủ rồi.”
Lỗ Vương ước gì có thể mở cửa nhà lao ra, lao ra hung hăng tát cho bà ta hai cái: “Bà câm miệng, bà không được nói gì cả, bà muốn hại chết con trai chúng ta sao?”
“Là hại chết con trai của ông chứ?”
“Đó hoàn toàn không phải con trai ta……” Ông ta nói một nửa đột nhiên ngừng lại, Lỗ Vương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: “Tóm lại, vì Bảo Nghiên, bà đừng nói bậy bạ. Mấy người Tần Văn Tranh đều là người thông minh, cho dù bà tận lực giấu giếm tin tức của Bảo Nghiên, bọn họ cũng có thể từ trong từng câu từng chữ nghe ra.”
Ông ta nói xong, không nhìn Lỗ Vương phi nữa, sợ nói thêm lại lộ ra điều gì.
Lỗ Vương phi lại không hài lòng với câu trả lời của ông ta, còn muốn mở miệng, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã đi ra, cười nói với Lỗ Vương phi: “Đã hết giờ rồi, Vương phi, chúng ta cần phải trở về.”
Lỗ Vương phi không cam lòng, bà còn muốn nói gì đó, nhưng hai người gác phòng giam đã đứng trước mặt bà ta, kéo xiềng xích trong tay, bà ta hơi lảo đảo một chút, chỉ có thể đi theo.
Nhưng từ rất xa còn truyền đến một câu: “Sở Tiêu, ta sẽ không để ông sống yên ổn.”
Lỗ Vương há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì.
Đám người đi xa, ông ta mới nhìn về phía hai người Thiệu Thanh Viễn, thần sắc lạnh lùng: “Các ngươi muốn hỏi cái gì, ta cũng sẽ không nói.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ nhìn ông ta thật lâu, sau đó dẫn Cố Vân Đông rời đi.