Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1192 - Chương 1192. Có Tiến Triển

Chương 1192. Có tiến triển Chương 1192. Có tiến triển

Chương 1192: Có tiến triển

Lúc Cố Vân Đông đi ra từ thiên lao, trời đã tối sầm lại.

Thiệu Thanh Viễn không biết đã tới đây khi nào, lúc này đang chờ ở bên ngoài, dựa vào xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng động, hắn vội vàng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người thì nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

“Hỏi xong rồi?”

Cố Vân Đông gật đầu, được hắn đỡ lên xe ngựa.

Sau khi bọn họ đi không lâu, trong chỗ tối cũng có một bóng dáng rời khỏi thiên lao, đi thẳng đến hoàng cung.

Hoàng đế vẫn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy ám vệ trở về, lập tức vực dậy tinh thần, ngồi dậy: “Như thế nào rồi?”

“Lỗ Vương phi đã khai.” Nhưng lời khai báo rất lộn xộn, gần như là nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nói một hồi lại đổi ý. Cho dù trí nhớ của ám vệ không kém, cũng không thể nào kể lại toàn bộ câu chuyện, một chữ cũng không sai.

Hắn chỉ có thể nói những manh mối mà hắn nhớ kỹ.

Hoàng đế nghe xong sắc mặt ngưng trọng: “Ngươi dựa theo lời bà ta nói đi điều tra đi, lần theo những manh mối này, có thể tra được bao nhiêu tính bấy nhiêu.” Nói xong lại không nhịn được thở dài: “Xem ra Lỗ Vương rất cẩn thận, quả thực Lỗ Vương phi không biết nhiều thông tin lắm.”

Nhưng dù sao cũng cạy ra được một vài tin tức.

Dù sao bà ta cũng là người bên gối Lỗ Vương, cho dù Lỗ Vương có một số việc không cho bà ta tham dự, Lỗ Vương phi dựa vào thân phận của mình cũng có rất nhiều thuận tiện.

Quả nhiên vẫn là nữ nhân hiểu nữ nhân, biết điều bà ta quan tâm nhất điều gì. Nha đầu Cố Vân Đông này chưa dùng bất cứ hình phạt nào, lại dám kể cho người ta một câu chuyện xưa, dùng chút thủ đoạn, đã phá nát trái tim Lỗ Vương phi.

Hiện giờ nàng từ biết được không ít manh mối từ chỗ Lỗ Vương phi, cũng không biết sau khi kéo tơ lột kén, nàng có thể suy đoán ra kết quả gì.

Hoàng đế đột nhiên rất chờ mong ngày mai Cố Vân Đông tới diện thánh sẽ mang đến điều ngạc nhiên và vui mừng gì cho mình.

Mà lúc này Cố Vân Đông được hăn ta nhớ thương, mới vừa tắm rửa và cơm nước xong, đang cùng Thiệu Thanh Viễn nằm trên giường, nghe lại nội dung trong bút ghi âm nhiều lần.

Vừa lắng nghe, vừa ghi nhớ những điều hữu ích.

Hai người bận rộn đến khi trời sắp sáng, cuối cùng phát hiện ra một manh mối quan trọng.

Cố Vân Đông bất ngờ đứng dậy: “Bên cạnh Hoàng Thượng còn có nội gián!!”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Nhưng mà, vì sao nội ứng này không động thủ? Lúc Lỗ Vương gây chuyện, chỉ có tiểu thái giám kia lấy dao găm ám sát Hoàng Thượng. Lỗ Vương tạo phản thất bại, kết cục đã không thể thay đổi, vậy nội gián đó tồn tại vì điều gì? Vì chuẩn bị cho Bạch Chi Ngôn? Hay là vì chuẩn bị cho Thế tử Lỗ Vương?”

“Việc này, xem ra chỉ có thể tìm được Sở Bảo Nghiên hoặc Bạch Chi Ngôn mới có thể biết được.” Cố Vân Đông có trực giác, có thể tất cả mọi chuyện, giải quyết từ Bạch Chi Ngôn sẽ dễ hơn.

Chỉ là người này, lúc trước sau khi thân phận bại lộ, đã không biết tung tích. MAyy dich

“Manh mối vẫn còn quá ít.” Cố Vân Đông thở dài một hơi, ngay sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: “Chàng nói xem, ngày mai chúng ta tiến cung, có thể thỉnh cầu Hoàng Thượng để Lỗ Vương gặp mặt Lỗ Vương phi một lần không.”

“Hả?” Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: “Có ý gì?”

“Lỗ Vương phi bây giờ đang trong cơn thịnh nộ, gặp được Lỗ Vương nhất định sẽ trách cứ và hỏi tội, không chừng hai người sẽ cãi nhau.” Nếu Lỗ Vương không mở miệng còn tốt, một khi mở miệng, tất nhiên sẽ có điều bại lộ.

Thiệu Thanh Viễn: “Chủ ý này không tồi, được rồi, nàng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Lúc này chắc cũng sắp đến giờ lên triều, chờ sau khi hạ triều chúng ta tiến cung gặp Hoàng Thượng.”

“Chàng cũng ngủ đi.” Cố Vân Đông kéo hắn một chút.

Thiệu Thanh Viễn cười, ôm người lại. Chuyện có tiến triển, hắn cuối cùng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Hai người Cố Vân Đông ngủ được hai canh giờ, đã đứng dậy xuất phát tiến cung.

Hoàng đế từ khi hạ triều đã bắt đầu chờ bọn họ, thấy bọn họ vào Ngự Thư Phòng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ho nhẹ một tiếng.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, cửa Ngự Thư Phòng phía sau bọn họ đóng lại.

Ai cũng không biết ba người bọn họ ở bên trong nói gì, chẳng qua khoảng một canh giờ sau, hai vợ chồng mới đi ra.

Nhưng sắc mặt hoàng đế lại rất khó coi.

Ngay buổi chiều ngày hôm đó, Phúc Giả công công tâm phúc đắc lực bên cạnh hoàng đế đã bị bắt. Sau khi Giả công công bị bắt, lại truy ra không ít quan viên, trong đó bao gồm cả Tuân đại nhân, tri phủ của Linh Châu phủ.

Tuân tri phủ là người của Lỗ Vương, trong lòng mọi người đều biết rõ. Nhưng hết lần này đến lần khác, một chút chứng cứ cũng không có, căn bản không có cách nào chứng minh hai người có cấu kết.

Chứng cứ phạm tội thu thập được từ Lỗ vương phủ, liên quan đến không ít quan viên, lại không có lấy một manh mối liên quan đến Tuân tri phủ. Còn về chuyện tam tiểu thư của Tuân phủ và Lỗ Vương đã sinh một đứa con, việc này Bạch Hàng điều tra ra, nhưng người nói cho ông chuyện này lại là hạ nhân lúc trước hầu hạ tam tiểu thư, hạ nhân kia trước khi chết đã nói ra, nên hiện giờ nhân chứng cũng không còn.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều cảm thấy Lỗ Vương hình như cố ý muốn bảo hộ Tuân tri phủ, bởi vậy mới xóa sạch sẽ dấu vết.

Hiện giờ Giả công công liên lụy ra Tuân tri phủ, chờ ông ta bị áp giải vào kinh, người Bạch gia cũng ít bị uy hiếp. Nghĩ đến không lâu nữa, hai người Bạch Hàng Thiệu Âm đều sẽ tới kinh thành.

Nghĩ vậy, hai vợ chồng ít nhiều cũng vui vẻ hơn một chút.

Sau khi hai người ra khỏi Ngự Thư Phòng, lại đi thẳng đến thiên lao.

Cố Vân Đông vẫn một mình đi về phía nhà giam cho nữ, đây là lần thứ hai cô đi về phía phòng giam trong cùng.

Lỗ Vương phi không có tinh thần nằm trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục. Rõ ràng thoạt nhìn giống như là đang chờ chết, nhưng biểu tình lại mang theo một tia điên cuồng.

Cố Vân Đông: “……” Chẳng lẽ lời cô nói ngày hôm qua ảnh hưởng đến bà ta lớn như vậy sao?

Tiếng bước chân làm Lỗ Vương phi chậm rãi hoàn hồn, bà ta nghiêng mặt, nhìn thấy Cố Vân Đông đến, hơi ngây ngốc một chút.

Ngay sau đó nhíu mày, ngồi dậy trên giường.

“Sao ngươi lại tới nữa? Những gì nên nói ta đều đã nói, không còn gì có thể nói cho ngươi nữa.” Ngoại trừ chuyện của Sở Bảo Nghiên, bà ta vẫn luôn cẩn thận không nói, Lỗ Vương phi tự cảm thấy không còn điều gì đáng giá để cô lại đến đây.

Cố Vân Đông đứng bên ngoài nhà lao: “Ta biết, ta tới là muốn nói cho bà biết, bởi vì bà đã cung cấp manh mối, giúp chúng ta có tiến triển rất lớn, nên đặc biệt tới đây cảm ơn bà.”

Tiến triển?

Lỗ Vương phi bất ngờ rời giường, đi vài bước đến trước cửa phòng giam, nhìn chằm chằm vào mắt cô, thần thái kích động và hưng phấn: “Tiến triển gì? Có phải đã bắt được hai mẹ con không biết xấu hổ kia không? Người đâu? Ở nơi nào?”

Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật, bà ta tưởng tượng cũng quá tốt đẹp rồi. Tiến triển có nhanh đến thế đâu, cũng không thể chỉ qua một đêm đã bắt được người về chứ?

Nhưng Cố Vân Đông mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Trước mắt vẫn chưa bắt được người, nhưng chúng ta đã có manh mối về phương hướng bọn họ chạy trốn.”

“Thật sao?” Ánh mắt Lỗ Vương phi sáng lên, cơ thể cũng khẽ run lên.

Cố Vân Đông gật đầu: “Đúng vậy, cũng may là nhờ có bà. Bà nói cho ta manh mối quan trọng như vậy, để ta lập công trước mặt hoàng thượng, hôm nay ta đặc biệt tới đây cảm tạ bà. Bây giờ bà rơi vào kết cục hiện tại, thành thật mà nói còn rất vô tội.”

Bình Luận (0)
Comment