Chương 1191: Bằng chứng giả
Lỗ Vương phi hô hấp chậm lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Bà cho rằng Lỗ Vương chỉ đưa Sở Bảo Nghiên đi sao, thật sự ngây thơ. Sở Bảo Nghiên rời đi vào ngày Giản gia bị cháy đúng không? Lúc rời đi có phải rất chật vật hay không? Nhưng bà có biết, hai mẹ con trong biệt trang kia rời đi từ khi nào, hơn nữa rời đi dưới tình huống thế nào hay không? Biệt trang lúc ấy bị Hoàng Thượng và Tần phủ theo dõi, Tần phủ không nói, bà cũng biết ám vệ của Hoàng Thượng lợi hại thế nào rồi chứ, nhưng dưới tình hình như vậy, mẹ con bọn hắn vẫn an toàn thoát đi, có thể thấy được, Lỗ Vương đã an bài cho bọn hắn bao nhiêu người, bao nhiêu đường lui.”
Lỗ Vương phi nắm chặt tay, trong đầu bắt đầu không ngừng hiện lên bộ dạng con trai nhà mình rời đi ngày ấy.
Lúc con trai bà ta rời đi, vì lý do thời gian mà bên cạnh không có lấy một người, hắn còn phải giả trang thành gã sai vặt để rời đi, trên người cũng không mang bao nhiêu bạc.
Cố Vân Đông không ngừng cố gắng: “Nữ nhân kia bình an rời đi, bên cạnh con trai còn rất nhiều người bảo vệ. Còn bà thì sao? Con trai bà rời đi, nhưng đi đến nơi nào, bà có biết không? Còn bà, chìm sâu trong phòng giam này, chịu chung hoạn nạn với Lỗ Vương, thật sự rất vĩ đại, đúng không?”
Lỗ Vương phi nhìn chằm chằm cô: “Ngươi cho rằng, ngươi bịa ra một người, ta sẽ tin tưởng ngươi sao?”
“Có tin hay không, đương nhiên phải xem chính bà.” Cố Vân Đông mỉm cười, đứng dậy: “Mấy năm nay, biểu hiện Lỗ Vương như thế nào, ta tin người bên gối như bà là hiểu rõ nhất. Nghe nói bên cạnh Lỗ Vương có một tâm phúc là cao thủ, đáng tiếc hắn đã chạy thoát, bà nói xem, hắn không ở bên cạnh Lỗ Vương bảo hộ ông ta cho tốt, vào thời điểm mấu chốt lại đi nơi nào? Cũng không đến mức đi cống hiến sức lực cho Sở Bảo Nghiên chứ? Ta nghe nói sau khi bà vào thiên lao, cái gì cũng không nói, có phải bà cho rằng làm như vậy sẽ bảo vệ được Sở Bảo Nghiên không? Sao ta lại cảm thấy bà đang bảo hai mẹ con kia chứ?”
Cô nói xong, cũng không nhìn Lỗ Vương phi, xoay người muốn đi.
“Chờ, chờ một chút.” Lỗ Vương phi đột nhiên gọi cô lại, cũng không biết có phải câu nói cuối cùng của Cố Vân Đông kích thích bà ta hay không, hai mắt Lỗ Vương phi đỏ ngầu, đầu ngón tay trở nên trắng bệch: “Ngươi, ngươi có chứng cứ hay không? Nếu ngươi có chứng cứ thì lấy ra đây, lấy ra!!”
Cố Vân Đông đương nhiên không có chứng cứ, nếu cô có chứng cứ cũng sẽ không chờ tới bây giờ, đã sớm cho Lỗ Vương ăn đủ.
Nhưng nếu không có chứng cứ, cô có thể tạo ra chứng cứ.
Cố Vân Đông liếc nhìn Lỗ Vương phi, ánh mắt kia mang theo đồng tình và thương hại. MAyy dich
Sau một lúc lâu, cô lấy ra hai tờ giấy từ tay áo.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt căng chặt của Lỗ Vương phi, mở ra tấm đầu tiên, trên giấy vẽ một nam nhân, dáng vẻ kia, có chút quen mắt.
Cố Vân Đông nói: “Đây là Bạch Chi Ngôn, người con trai bên ngoài của Lỗ Vương. Bà đừng thấy hắn tuổi còn nhỏ, thủ đoạn lại không thấp, Bạch gia có hơn phân nửa đại phu đều bị hắn nắm giữ trong tay.” Cô ba hoa chích choè, dù sao Lỗ Vương phi cũng không rõ lắm: “Vương phi có cảm thấy người này có chút quen mắt hay không? Có phải lớn lên rất giống Lỗ Vương gia không?”
Đúng vậy, rất giống, đặc biệt giống với dáng vẻ lúc Vương gia còn trẻ, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày đều giống nhau như đúc.
Lỗ Vương phi nhìn chằm chằm bức tranh, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn.
Sở Bảo Nghiên giống bà ta, Lỗ Vương đã từng tiếc nuối hắn không thừa hưởng được chút đặc điểm gì trên khuôn mặt của ông ta. Lời này ông ta không chỉ nói một lần, mỗi lần nói xong, đều sẽ nhìn phương xa, không biết suy nghĩ điều gì.
Nhưng người trên bức chân dung trước mặt lại ……
Cố Vân Đông thấy bà ta thất thần, khóe miệng hơi cong lên.
Bức tranh này đương nhiên không phải Bạch Chi Ngôn, không, phải nói là không hoàn toàn là Bạch Chi Ngôn.
Bạch Chi Ngôn chắc là giống mẫu thân hắn hơn, người tuy hơi gầy yếu, nhưng lớn lên quả thật rất tiêu sái tuấn dật, phong độ nhẹ nhàng.
Cố Vân Đông thay đổi một chút về bộ dạng ban đầu của hắn, vẽ ra mặt mày và miệng tương tự Lỗ Vương bảy tám phần mới vừa lòng.
Cô thấy Lỗ Vương phi đã xem gần xong, lại mở ra một tờ giấy khác.
“Người phụ nữ phía trên là Tam tiểu thư của nhà tri phủ ở phủ Linh Châu, Lỗ Vương phi đã gặp qua chưa??”
Gặp qua, Lỗ Vương phi đương nhiên gặp qua, người phụ này và quỷ bà ta gặp lúc ở biệt trang rất giống nhau.
Hóa ra là vậy, lúc ấy người phụ nữ này đã ở biệt trang, thấy mẹ con bọn họ tới, rốt cuộc chỉ đơn thuần muốn hù dọa các nàng rời đi, hay là muốn hại người?
Lúc trước Sở Bảo Nghiên bị quỷ dọa, ngày hôm sau đã sốt cao, nói mê sảng.
Nghĩ tới đây, hai tròng mắt của Lỗ Vương phi đã đỏ như máu, ước gì có thể xé rách nữ nhân này.
Cố Vân Đông đặt hai bức tranh trước mặt bà ta, sau đó xoay người rời đi: “Lỗ Vương phi vẫn nên nghĩ kỹ lại xem, cuối cùng có muốn dùng mạng mình để bảo hộ mạng của hai mẹ con kia không. Thành thật mà nói, bây giờ chúng ta có ý muốn bắt được hai mẹ con kia nhiều hơn là bắt con trai của bà. ”
Nói cách khác, không chỉ ở trong lòng Lỗ Vương, Sở Bảo Nghiên thua xa hai mẹ con kia, mà trong mắt Hoàng Thượng và bọn họ, Sở Bảo Nghiên cũng không bằng.
Cố Vân Đông nhanh chóng rời khỏi thiên lao, trước khi lên xe ngựa, nói với người canh gác: “Nhớ trông chừng Lỗ Vương phi thật kỹ, có chuyện gì thì lập tức cho người đến nói cho ta biết.”
“Vâng, thưa quận chúa.”
Cố Vân Đông rời đi, cô biết, sau khi Lỗ Vương phi nghe xong những lời mình nói sẽ không thể thờ ơ được.
Nhưng cố tình chỉ có một mình bà ở trong thiên lao, không có cách nào dò hỏi ý kiến của người khác, một mình suy nghĩ miên man, chỉ biết càng nghĩ càng sâu. Rất nhiều chi tiết nhỏ đều bị phóng đại lên, những chỗ bình thường không thèm để ý, bà đều sẽ liên tưởng đến hai mẹ con kia.
Chỉ điều này là đủ rồi, dù sao Lỗ Vương quả thật cũng không sạch sẽ.
Cố Vân Đông trở về nhà, Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa trở về.
Cô ôm Trì Trì đang chơi đến hưng phấn lên, tiểu gia hỏa nặng lên không ít, tinh lực còn đặc biệt dồi dào, cầm hổ bông quơ chân múa tay. Chỉ cần thấy ai không chú ý đến mình, hắn sẽ kêu lên ‘a a a’, nhất định phải khiến cho người khác chú ý, tự luyến không chịu được.
Cố Vân Đông chơi cùng hắn một lát, mãi cho đến chạng vạng, đột nhiên có người bên thiên lao tới, nói Lỗ Vương phi muốn gặp cô.
Cố Vân Đông nhìn sắc trời, do dự một chút, vẫn đi theo.
Trạng thái lúc này của Lỗ Vương phi kém hơn buổi sáng, cả người đều tản ra hơi thở oán hận phẫn nộ lại nản lòng.
“Ngươi đã đến rồi.” Bà ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc một tiếng: “Ngươi muốn biết cái gì? Ngươi hỏi đi, có thể nói ta sẽ nói.”
Cố Vân Đông nhún vai: “Bà nghĩ đến chuyện gì thì nói chuyện đó đi, ta nghĩ chuyện bà biết chắc cũng không nhiều lắm, tóm lại tận lực cung tin tức của hai mẹ con kia là được.”
Đối với những người khác, cô sẽ trích xuất thông tin hữu ích từ thông tin này.
Cô biết, Lỗ Vương phi nhất định sẽ nghĩ thật kỹ, tận lực chỉ nói những điều có lợi cho mình, manh mối về Sở Bảo Nghiên, bà ta sẽ tránh đi. Nhưng có ích lợi gì đâu? Bà ta không thể làm điều đó mà không có sai sót.
Trong lúc nói chuyện, Cố Vân Đông đã bật chiếc bút ghi âm đặt trong tay áo lên.