Chương 1190: Kể cho ngươi nghe một câu chuyện
Cố Vân Đông lấy một cái ghế đẩu tới, ngồi ở bên ngoài phòng giam. Hai tay khoanh trước ngực, cực kỳ tự tại thưởng thức dáng vẻ chật vật gầy gò của bà ta, đôi mắt đánh giá kia, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm cho Lỗ vương phi vốn còn châm chọc không thèm để ý phải chậm rãi thay đổi sắc mặt.
Có loại nhục nhã từ đáy lòng dâng lên, Lỗ vương phi bất ngờ đứng lên, hai tay nắm lấy cửa lao, sắc mặt âm trầm hỏi: "Vậy ngươi đến làm cái gì vậy? Đến chê cười ta à?"
Cố Vân Đông rốt cuộc cũng thưởng thức đủ rồi, cô lắc đầu, bắt chéo chân: "Không, ta tới kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Lỗ vương phi: “…" Biểu tình trên mặt bà ta trong nháy mắt cứng đờ, bộ dạng phẫn hận nhất thời không khống chế được, thiếu chút nữa vặn vẹo.
Kể chuyện??
Bà ta không dám tin nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi đặc biệt chạy vào thiên lao kể chuyện cho ta nghe? Tác phong làm việc của Vĩnh Gia quận chúa thật đúng là làm cho người ta nhìn không thấu mà.”
Cố Vân Đông lại còn gật đầu: "Đương nhiên, ngươi nhìn không thấu ta”. Cô vỗ nhẹ vào vạt áo: "Được rồi, chúng ta vẫn là nên kể một câu chuyện đi."
"Ta không muốn nghe ..."
"Lại nói hai mươi năm trước, phủ Linh Châu có một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp."
“Ta nói ta không muốn nghe!” Lỗ vương phi thét chói tai, hung tợn cắt ngang cô, hai tay dùng sức vỗ cửa lao, hét lớn ra bên ngoài: "Để cho nàng ta đi, để cho nàng ra đi, thiên lao triều Đại Tấn từ lúc nào mà ngay cả nữ nhân cũng có thể tùy tiện ra vào vậy? Quản ngục đâu? Các ngươi đang làm trái pháp luật, các ngươi nên bị đẩy ra chém đầu.”
Cố Vân Đông dừng lại một chút, chờ bà ta hô xong mới nhướng mày: "Lỗ vương phi kích động như vậy làm gì? Ta chỉ kể một câu chuyện mà thôi, lại không đánh cũng không mắng bà, bà có thể đừng làm như ta muốn cưỡng bức bà có được không?”
Lỗ vương phi: "..." Nữ nhân này không biết xấu hổ.
Cố Vân Đông không biết xấu hổ tiếp tục mở miệng: "Vị cô nương xinh đẹp kia cùng một vị nam tử tự cho là phong lưu có quen biết, nam tử thân phận cao quý, phụ thân của cô nương kia muốn nịnh bợ hắn, cho nên nam tử ở trong phủ gặp gỡ cô nương kia, hai người vừa thấy đã giống như nhất kiến chung tình, cô nam quả nữ dẫn đến củi khô gần lửa, không bao lâu sau, cô nương kia đã có thai.”
Lỗ vương phi sắc mặt tái mét, dùng sức thở hổn hển. Bà ta thấy Cố Vân Đông hoàn toàn không quan tâm mà còn kiên trì nói tiếp, dứt khoát lấy tay che tai mình.
Cố Vân Đông chỉ cười cười, miệng vẫn không ngừng.
Người mà, đều có lòng hiếu kỳ, đừng nhìn Lỗ vương phi bịt lỗ tai, nhưng vẫn có khe hở giữa lỗ tai, ở sâu trong thiên lao yên tĩnh này, lời Cố Vân Đông nói đều mang theo tiếng vọng, cho dù nghe không rõ lắm, ít nhiều vẫn bay vào lỗ tai bà ta.
Cho đến khi Cố Vân Đông hơi cao giọng nói đến hai chữ "Lỗ vương", Lỗ vương phi rốt cuộc thay đổi biểu tình, bàn tay chỉ là đặt nhẹ ở bên cạnh mặt, câu chuyện phía sau, toàn bộ lọt vào tai bà ta không bỏ sót một chữ nào.
“...... Lỗ vương đi rồi, lưu lại cô nương kia tiếp tục ở phủ Linh Châu. Sau đó, cô nương sinh con, lại đưa đứa nhỏ này đến Bạch phủ để được nuôi nấng mà lớn lên. Bà nói xem vì sao đang yên đang lành, Lỗ vương không đưa hài tử mang về kinh thành, hết lần này tới lần khác lại muốn đổi sang Bạch gia?”
Lỗ vương phi nhíu mày, chuyện này còn cần nói sao? Đương nhiên là lo lắng khi mang về kinh thành, nữ tử mang thai kia khả năng không giữ được hài tử, sợ bà ta gây bất lợi cho nữ tử kia.
Cố Vân Đông biết bà ta đang suy nghĩ cái gì, lúc này cười nhạo một tiếng: "Ta nói cho bà biết vì sao? Bởi vì, Lỗ vương phải thay đứa nhỏ kia mưu đồ con đường sau này. Thần y Bạch phủ nhân mạch đông đảo, đứa nhỏ kia lớn lên ở Bạch phủ, tương lai là thần y thì mọi thứ đều là của hắn.”
Lỗ vương phi bất ngờ ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Cố Vân Đông, ngay cả tay bịt tai cũng buông xuống.
"Ngươi, ngươi có ý gì?" MAyy dich
"Ý tứ chính là, đứa nhỏ trong bụng nữ tử kia, còn chưa sinh ra, Lỗ vương đã tính toán con đường sau này cho hắn, cho hắn bối cảnh thế lực mà người khác không có. Bà nói xem, Lỗ thế tử năm đó sinh ra, Lỗ vương có chuẩn bị cái gì cho hắn không? Ồ, phải, xin phong thế tử. Nhưng thế tử này thì có ích lợi gì? Nếu tương lai Lỗ vương thật sự thành đại sự, tất cả hài tử của hắn đều phải được sắc phong, Thế tử một chút cũng không chiếm ưu thế.”
Lỗ vương phi cảm giác tim mình đập rất nhanh, bà ta cảm thấy Cố Vân Đông đang lừa gạt mình. Nhưng hai mươi năm trước, Lỗ vương quả thật đi phủ Linh Châu. Sau khi trở về, lúc bà ta sửa sang lại hành lý cho Lỗ vương, còn phát hiện bên trong quần áo của hắn có khăn thêu và hà bao mà nữ tử tặng cho Vương gia.
Lúc ấy Lỗ vương phi không quan tâm lắm, dù sao Thân phận Lỗ vương tôn quý, ra ngoài có nữ nhân là chuyện rất bình thường. Chỉ cần Lỗ vương không mang về, sẽ chứng minh đó chỉ là giải quyết nhu cầu nhất thời mà thôi, bà ta căn bản cũng không cần để ý.
Nhưng giờ phút này nghe ý tứ mà Cố Vân Đông nói, Lỗ vương không phải không mang người trở về, mà là... có kế hoạch sâu xa hơn?
Lỗ vương phi khắc chế chính mình không nên suy nghĩ lung tung, bà ta không thể nghe lời Cố Vân Đông nói mà suy nghĩ nhiều, bằng không sẽ trúng kế của cô.
Cố Vân Đông cũng không vội, thậm chí còn chờ bà ta suy nghĩ rõ ràng, chống cự được sự dụ dỗ của mình, sau khi biểu tình trở nên kiên định, mới hung hăng dội một chậu nước lạnh.
"Chắc chắn bà nghĩ ta đang lừa gạt bà đúng không? Thật không may, đó là sự thật. Có một chuyện bà có thể không biết, trong biệt trang suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành, Lỗ vương giấu một nữ nhân, nữ nhân kia, chính là cô nương ở phủ Linh Châu hai mươi năm trước.”
Lỗ vương phi bất ngờ mở to mắt, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Biệt trang suối nước nóng??
Bà ta đương nhiên biết chỗ kia, Lỗ vương rất thích biệt trang suối nước nóng kia, bởi vì lúc Lỗ vương vừa mới sinh ra, Thái tổ đã ban cho hắn, ý nghĩa bất phàm. Lỗ vương thường xuyên đi biệt trang ngâm suối nước nóng, xuân hạ thu đông, có hơn phân nửa thời gian đều ở đó.
Lỗ vương phi và Sở Bảo Nghiên đương nhiên cũng đi qua, nhưng bởi vì lúc Sở Bảo Nghiên còn nhỏ, ở biệt trang kia một đêm, kết quả ngày hôm sau vừa khóc vừa nháo nói mình gặp quỷ, biệt trang đó không sạch sẽ.
Lỗ vương phi không tin, nhưng sau đó chính bà ta cũng gặp phải. Biệt trang kia đối với bà ta mà nói chính là ác mộng, bà ta và Sở Bảo Nghiên đều không muốn đi, còn cầu xin Lỗ vương cũng đừng đi qua đó.
Kết quả bị Lỗ vương mắng một trận, bảo bà ta cẩn thận lời nói và hành động, biệt trang kia là thái tổ ban thưởng, nói lời này ra ngoài toàn bộ Lỗ vương phủ cũng đừng nghĩ sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Hơn nữa ông ta ở lâu như vậy cũng không phát hiện, căn bản không tin bị ma ám như lời bà ta nói.
Lỗ vương phi và Sở Bảo Nghiên bị giáo huấn nên cũng không dám nói lung tung, nhưng bóng ma trong lòng vẫn luôn ở đó, từ đó về sau nếu không cần thiết gần như đều sẽ không đi đến biệt trang.
Hôm nay nghe Cố Vân Đông nói như vậy, Lỗ vương phi mới nghĩ tới. Có ma ở đâu? Rõ ràng Lỗ vương không muốn để cho hai mẹ con bọn họ tới gần mới cố ý giả thần giả quỷ như vậy, để ngoại thất của hắn có thể an an ổn ổn ở biệt trang tùy thời tùy chỗ cùng hắn hẹn hò. Không, không đúng! !
Lỗ vương phi lắc đầu, bà ta không thể bị Cố Vân Đông mê hoặc, nữ nhân này rõ ràng không có ý tốt.
Cố Vân Đông thật đúng là không nghĩ tới Lỗ vương phi rất kiên cường, cô dội chậu nước lạnh thứ ba: "Trước khi Lỗ vương tạo phản, phụ nhân trong biệt trang và nhi tử của bà ta đều được hộ tống rời khỏi kinh thành, đến nay tung tích vẫn chưa rõ.”